Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1986
–
Lão Tử Bất Bại tu luyện Thị Huyết Kiếm Đạo, lấy máu làm vật dẫn.
Thứ không bao giờ thiếu trên chiến trường vừa mới trải qua chém giết chính là máu, cho nên Huyết Sát ngưng tụ ra cực kỳ cường hãn!
– Có chút không ổn!
Hoàng Phủ Giám nhíu mày.
Kiếm đạo mà người trẻ tuổi áo đen tu luyện đánh nhau trên chiến trường máu chảy thành sông như hổ thêm cánh, vô cùng bất lợi cho Thiếu Đế.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng nói.
– Trên đời này, không có kiếm Vân Phi Dương ta không dám nhận.
– Hưu!
Hắn nhẹ nhàng giơ tay ném Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra lơ lửng giữa trời.
Kiếm ý bàng bạc quanh thân Vân Phi Dương khuếch tán, từng thanh kiếm nhỏ bé ngưng tụ ra trong hư không.
– Xoát! Xoát!
Kiếm hơi run rẩy, toàn bộ mũi kiếm hướng về Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, chợt lấp lóe tia sáng chói mắt, phảng phất như đang nhảy cẫng hoan hô.
– Ừm?
Lão Tử Bất Bại khẽ nhíu mày.
Một khắc này, hắn có thể cảm nhận được, vô số thanh kiếm ngưng tụ mà thành đang lấy lực lượng của mình rót vào bội kiếm Vân Phi Dương.
– Cảm giác thật quen thuộc.
Trầm Tiểu Vũ đứng trên thành lâu nhăn lại mày.
Lúc Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lơ lửng giữa trời đến vô số kiếm khí rót vào, bội kiếm các binh sĩ bên trong Lưu Ly Đế Thành cũng bị liên lụy, nhao nhao bay ra khỏi vỏ!
– Vù vù!
Trong thành trì tuôn ra vô số phi kiếm hung dũng giống như ba đào hồng thủy.
Kỳ quái là, sau khi mấy chục vạn thanh kiếm bay đến khoảng không trên thành thì đình trệ lại, mũi kiếm cùng nhau chỉ hướng Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, cho người ta cảm giác như đang triều bái.
– Hưu! Hưu!
Đột nhiên, vô số kiếm khí bộc phát ra cùng một loại ánh sáng rót vào bên trong Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, quang mang đại thịnh, chói mắt!
Trầm Tiểu Vũ thấy thế, rốt cục nhớ tới, cả kinh hô.
– Đây là kiếm kỹ của ngoại tằng tổ (ông cố ngoại), tên hình như gọi là Vạn Kiếm Triều Bái, đúng, chính là Vạn Kiếm Triều Bái!
Kiếm kỹ của Thái Vũ tiền bối?
Bọn người Hoàng Phủ Giám trừng mắt.
– Vù vù!
Một cỗ kiếm ý bá đạo điên cuồng gào thét, dù mọi người cách đã đủ xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm được vô số ánh sáng gia trì phát ra khí thế sắc bén đến cực hạn!
– Gia gia từng nói qua.
– Vạn Kiếm Triều Bái do một cường giả tên Càn Thiên sáng tạo ở Thượng Vũ đại lục, sau bị ngoại tằng tổ học được, tiến hành cải tiến, trở thành một trong các kiếm kỹ truyền thừa của Cổ gia, hắn tu luyện thế nào?
Trầm Tiểu Vũ không hiểu nổi.
Trong hiểu biết của nàng, vũ kỹ truyền thừa của Cổ gia chỉ có người nắm giữ huyết mạch Cổ gia mới có thể tu luyện.
Trầm Tiểu Vũ cũng không biết, Vân Phi Dương điên mấy chục năm, tiến vào cảnh giới Vô Ngã, quên cả chính bản thân, đã sớm tu luyện Vạn Kiếm Triều Bái có thành tựu từ Cổ Bá Đạo.
Ngày hôm nay đối mặt Lão Tử Bất Bại, lần thứ nhất hắn thi triển ra dưới tình huống trạng thái tư duy bình thường.
Lấy kiếm dưỡng kiếm, lấy kiếm dẫn kiếm, kiếm khí ngưng tụ kiếm khí, hình thành một kiếm chí cường, đó chính là khẩu quyết của Vạn Kiếm Triều Bái.
Nói đơn giản, tinh túy của Vạn Kiếm Triều Bái là dùng vô số kiếm để uẩn dưỡng một kiếm, mà Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lơ lửng giữa bầu trời tiếp nhận vạn kiếm chiếu xạ, tương đương với được uẩn dưỡng.
– Vù vù ——
Sau khi tiếp nhận đại lượng kiếm khí uẩn dưỡng, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm tản mát ra hào quang càng loá mắt, dần dần khuếch tán, hình thành một kiếm ảnh to lớn!
Kiếm ý táo bạo tràn ngập, không gian nứt vỡ.
Người nhìn thấy kiếm ảnh to lớn đều nín thở, đều rung động tâm thần.
Dưới sự uẩn dục của vô số kiếm khí, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm hóa lớn vô hạn, mà Huyết Sát ngưng tụ từ vô số huyết dịch nhất thời ảm đạm phai mờ.
Lão Tử Bất Bại chấn động tâm thần, trong hai con ngươi lại phát ra tia sáng nóng rực, dường như khát vọng đọ sức cùng một kiếm này!
Vân Phi Dương đứng dưới kiếm ảnh to lớn, như Thần Linh cao cao tại thượng, nói.
– Một kiếm này của ta, ngươi lại có thể đỡ được không?
Lão Tử Bất Bại ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu lưỡi, nói.
– Có thể tiếp được hay không, thử mới biết.
– Xoát!
Vừa dứt lời, hai tay vung động hắc kiếm, trảm đến hư không, cự kiếm huyết hồng vừa ngưng tụ nhất thời chém tới.
– Tạch tạch tạch ——
Kiếm ý táo bạo tràn ngập vạn lý, không gian tê liệt diện tích lớn, những nơi đi qua xuất hiện kiếm ngân rất sâu.
Đám người Hoàng Phủ Giám kinh hồn tán đảm.
Lực lượng bạo phát khi của chiêu kiếm kia rõ ràng không yếu hơn mình!
– Vù vù!
Đột nhiên, Huyết Sát đỏ thẫm tăng tốc tốc độ, kiếm ý cùng lực lượng một kiếm này được tăng mạnh.
Đám người Hoàng Phủ Giám nhất thời phán đoán, uy lực một kiếm của người trẻ tuổi kia mạnh hơn xa mình!
– Vù vù ——
Lão Tử Bất Bại chém xuống một kiếm, thanh thế to lớn, rung động thiên địa.
Từ cường độ mà xem, mặc dù còn so ra kém Tiên Đế nhưng cũng đã siêu việt tầng thứ cường giả cấp Tiên Đế.
– Xoát!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương nhẹ nhàng phất tay, kiếm ảnh to lớn lơ lửng giữa không trung ầm vang rơi xuống, kiếm ý cùng lực lượng không kém Huyết Sát cự kiếm!
Hai loại kiếm kỹ, hai loại sức mạnh, một cái từ dưới đánh lên, một cái từ trên rơi xuống bạo phát ra kiếm ý vô cùng kinh khủng.
Một khắc này.
Toàn bộ thế giới trở nên ảm đạm, trong mắt rất nhiều người quan chiến chỉ có hai thanh kiếm sắp đụng vào nhau, không nhìn thấy thứ khác.
– Oanh!
Cuối cùng, kiếm ảnh to lớn cùng cự kiếm huyết hồng hung hăng chạm vào nhau, bầu trời trong khoảnh khắc bị phủ một nửa đỏ, một nửa trắng.
– Hô hô hô ——
Cuồng phong gào thét, không gian chấn động.
Lần giao thủ này của Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại có thể xưng là quyết đấu kiếm đạo kinh điển.
Nếu có cường giả kiếm đạo ở hiện trường chắc chắn sẽ không để ý ai thua ai thắng, mà dụng tâm thể nghiệm kiếm ý tràn ngập giữa bầu trời.
Dù va chạm mạnh mẽ, hung mãnh hơn nữa, cuối cùng cũng phải có một màn kết thúc, cho nên khi tiếng vang tiêu tán không lâu, sau khi kiếm ý táo bạo mất hết, khu vực giao chiến chậm rãi khôi phục.
Bọn người Hoàng Phủ Giám cùng nhau nhìn sang thì thấy khu vực hai thanh cự kiếm chạm vào nhau hiện ra một đạo kiếm ngân to lớn sâu xa, thiên địa như bị xé nứt.
Vân Phi Dương vẫn đứng trên chiến trường, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm vẫn lơ lửng trên trên không tản ra ánh sáng lộng lẫy chói mắt.
Lão Tử Bất Bại đứng ở đằng xa, trường kiếm đen như mực trong tay cũng lấp lóe ánh sáng.
Sau khi đối kháng kiếm chiêu, hai người vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, thực khó tin.
– Xoát!
Lão Tử Bất Bại đã động, hắn thu hồi bội kiếm, quay người rời đi, nói:
– Hai mươi năm sau, ta sẽ còn lại đến, đến lúc đó, giữa ta với ngươi nhất định phải phân ra thắng bại.
Vân Phi Dương nhìn hắn, không nói một lời, cho đến khi thân ảnh đối phương biến mất mới che ngực, phun ra một ngụm máu.
– Phi Dương!
Lâm Chỉ Khê vội vàng bay đến.
Vân Phi Dương chống đỡ thân thể, cười nói.
– Chỉ bị thương nhẹ, không đáng lo ngại.
Lâm Chỉ Khê buông lỏng một hơi, nhìn về phía Lão Tử Bất Bại rời đi, ngưng trọng nói.
– Không nghĩ tới, trên đời này còn có tuổi trẻ tuấn kiệt không kém gì chàng.
– Đúng vậy.
Vân Phi Dương cảm khái.
– Giao thủ hai lần, đều không thủ thắng được.
Đối thủ giống như Lão Tử Bất Bại, đánh hai lần đều không chiếm được tiện nghi, hắn lần đầu gặp được.
– Một kiếm vừa rồi kia của chàng cường hãn như thế…
Lâm Chỉ Khê nói.
– Ta cũng không tin, hắn có thể yên ổn.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tên kia chịu thương tổn nặng hơn ta, không tu dưỡng mười ngày nửa tháng, rất khó khỏi hẳn.