Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1985
–
Đông Vực luân hãm mấy chục năm, bị thu phục sau khi Lưu Ly Đế Thành bị công phá, việc này tuyệt đối được ghi vào sử sách.
Chỉ là, lúc Vân Phi Dương vừa mới đi lên thành lâu, có một nam tử đầu đội mũ rộng vành đi tới, sau lưng cõng kiếm, thanh kiếm đen nhánh như cảnh ban đêm.
Là ai?
Lão Tử Bất Bại.
– Đạp.
Hắn đứng trên chiến trường còn chưa được quét dọn, xung quanh đều là thi thể, quanh thân tản ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Một khắc này, hắn có thể phát giác được, địch nhân vốn từng ngang tay với mình hiện tại dường như càng mạnh hơn trước kia.
Đúng vậy.
Qua mấy thập niên.
Vân Phi Dương đang trưởng thành, nếu Lão Tử Bất Bại dậm chân tại chỗ thì có tư cách gì mà trở thành hắn địch nhân vốn có của hắn?
– Hô ——
Gió mát phất phơ thổi mang theo mùi máu tươi.
Vân Phi Dương đứng trên thành lâu nhìn Lão Tử Bất Bại, mà Lão Tử Bất Bại đứng ngoài thành trì nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Vân Phi Dương.
Hai người cách nhau trăm trượng, mắt đối mắt, không khí như ngưng kết, thời gian đứng im.
Sắc mặt đám người Hoàng Phủ Giám dần ngưng trọng.
Bọn họ cảm giác được rõ ràng bầu không khí nghiêm nghị đang chầm chậm hiện ra.
Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại không nói chuyện, cũng không động thủ, nhưng thời điểm hai người đối mặt vô cùng căng thẳng.
Loại đấu này, không phải đấu linh hồn lực, mà đối kháng cấp độ sâu khác.
Nói đúng hơn, đây là một loại quyết đấu của địch nhân trời sinh.
– Không tệ.
Một lúc sau, Lão Tử Bất Bại rốt cục mở miệng.
– Những năm gần đây, thực lực ngươi đề bạt không ít.
– Ngươi cũng vậy.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Hai người chỉ nói chuyện đơn giản, bầu không khí càng ngưng trọng hơn bao giờ hết.
– Kiếm của ngươi …
Vân Phi Dương nói:
– Tại sao biến thành màu đen?
Lần đầu gặp nhau, kiếm của hắn hiện lên màu máu, bây giờ lại hiện lên màu đen.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
– Giết người nhiều, tự nhiên biến thành đen.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Giết đến bao nhiêu người mới từ huyết sắc chuyển thành hắc sắc.
– Vân Phi Dương.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
– Có hứng thú đánh với ta một trận?
– Có.
Vân Phi Dương không hề cân nhắc.
Đổi lại người khác, hắn có lẽ không hứng thú, nếu là địch nhân vốn có khiêu chiến thì vô cùng có hứng thú.
. .
Ngoại thành Lưu Ly Đế Thành.
Thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại đứng bên trong, cách nhau mười trượng, mỗi người phát ra khí tức ngạo nghễ.
Thời gian qua đi mấy chục năm.
Hai địch nhân vốn có lần nữa gặp nhau, lần nữa đối kháng.
Tưởng tượng năm đó, cảnh giới hai người chỉ đơn giản là tiểu vị Tiên Vương, lần đầu giao thủ bạo phát khí thế đạt đến đại vị Tiên Vương.
Bây giờ sắp tái chiến, khí thế chỉ sợ sẽ chỉ cao hơn.
– Vân Phi Dương.
Lão Tử Bất Bại nhẹ nhàng giơ tay, lấy ra thanh kiếm đen như mực phía sau, nói:
– Hai mươi năm sau, Tiên Đế chi tranh mở ra, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng?
Quá trình lấy kiếm ra bình thản không có gì lạ lại phát ra kiếm ý mạnh mẽ.
– Ông!
Không gian mơ hồ, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuất hiện.
Vân Phi Dương một tay giữ chặt chuôi kiếm, nói.
– Nếu ngươi không nhắc, ta đã quên còn có Tiên Đế chi tranh.
Hắn không phải đang trang bức, hắn nói thật.
Dù sao khi vừa hết điên đã bế quan tu luyện, rồi giao chiến với Man Hoang Vực, đã sớm quên Đế Vị chi tranh.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
– Chuyện đại sự như thế cũng có thể quên, chỉ có thể nói, ngươi là một người không có dã tâm, mà loại người này không xứng làm đối thủ của ta.
– Xoát!
Vừa dứt lời, hắc kiếm nhẹ nhàng huy động, một đạo kiếm khí đỏ thẫm cuốn tới.
Thị Huyết Kiếm khí của người này rõ ràng cường hãn hơn nhiều so với trận chiến lúc trước tại Bắc Vực, càng thêm không có kẽ hở.
Như thế nói rõ.
Trong khoảng thời gian có hạn này, không chỉ có Vân Phi Dương trưởng thành.
– Xoát!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xẹt qua hư không, hình thành một đạo kiếm khí lạnh lùng, chỉ nghe một tiếng ‘bành’ to lớn, hai đạo kiếm khí phai mờ trong cuồng phong.
Vân Phi Dương thu kiếm, cười nói.
– Nếu như nói dã tâm là Tiên Đế, vậy dã tâm này quá nhỏ.
Hoàng Phủ Giám cùng Thiết Anh Hào khiếp sợ không thôi.
Trong lúc dối kháng, Thiếu Đế cùng người áo đen kia trò chuyện nhìn như rất tùy ý, nhưng ẩn chứa kiếm ý lại vô cùng mạnh mẽ, dù Tiên Vương đỉnh phong chỉ sợ cũng sẽ bị mạt sát!
– Nói như vậy …
Lão Tử Bất Bại nói.
– Ngươi còn truy cầu cao hơn?
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta truy cầu vĩnh viễn không có điểm dừng.
– Xoát!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lần nữa giơ lên, đột nhiên chém về phía hư không hình thành vô song kiếm khí.
– Bành ——
Tiếng vang lần nữa truyền đến.
Lão Tử Bất Bại thu hồi hắc kiếm, cười nhạt nói.
– Truy cầu vĩnh viễn không có điểm dừng? Thú vị! Thú vị!
Hai người đang giao đấu, không phải đang tâm sự.
Cho nên Vân Phi Dương không nói nữa, nhiều lần huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm hình thành từng đạo kiếm khí lạnh lùng.
Lão Tử Bất Bại không cam lòng yếu thế, trường kiếm đen nhánh không ngừng chuyển động hình thành Thị Huyết Kiếm khí.
– Vù vù ——
Trong khoảnh khắc, ngoại thành Lưu Ly Đế Thành tràn ngập kiếm ý táo bạo, hung hăng xé rách không gian bốn phía.
– Oanh!
– Oanh!
Tiếng vang lần lượt truyền đến, khí lưu cường đại cắt đứt hết thảy.
Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại không có chân chính bạo phát, nhưng khí thế hình thành trong lúc giao thủ ngắn ngủi đó lại không kém hai Tiên Vương đỉnh phong đang đối kháng.
Bọn người Hoàng Phủ Giám nhìn thấy mà tâm thần rung động.
Hai người thật giống như đang đánh chơi, lại bạo phát khí thế khủng bố như thế, một khi đánh nghiêm túc, chẳng phải trận chiến có thể so với chiến đấu cấp Tiên Đế? Thậm chí mạnh hơn?
Lương Âm quan chiến có chút buồn bực.
Tên này rõ ràng chỉ là Đại vị Tiên Vương vững chắc kỳ, chiến đấu tùy ý mà khí thế lại đạt đến Tiên Vương đỉnh phong, nếu nghiêm túc, khẳng định không yếu hơn mình a.
– Không có việc gì, không có việc gì.
Lương Âm nỉ non.
– Chỉ cần hắn không có đột phá Tiên Đế, cảnh giới của ta vẫn cao hơn.
Nam nhân của mình càng mạnh, nàng càng vui vẻ, cho nên chỉ có thể dùng cảnh giới cao hơn hắn đến tự mình an ủi mình.
– Oanh!
– Oanh!
Tiếng nổ mạnh vẫn còn đang truyền lại.
Mà những bộ thi thể vốn đang chất chồng đầy đất cũng hóa thành hư vô dưới sựu lộng hành quấy rối của kiếm ý.
Sau một phen thăm dò lẫn nhau, Lão Tử Bất Bại dừng lại trước, nói:
– Đánh tới đánh lui, không có ý gì.
– Ta cũng cho rằng như vậy.
Vân Phi Dương đồng ý.
Thực ra, lấy lý giải kiếm đạo của hai người, nếu như không triệt để bạo phát, một kiếm một kiếm, đánh tới ba năm cũng không vấn đề.
– Như vậy đi.
Lão Tử Bất Bại nói:
– Ngươi ta đánh một kiếm phân thắng thua.
– Có thể.
Vân Phi Dương nói.
– Đạp.
Lão Tử Bất Bại phóng ra một bước, hai tay giữ chặt chuôi kiếm, quanh thân bị kiếm khí đỏ thắm bao phủ.
– Ông! Ông!
Huyết dịch ngưng tụ trên chiến trường bị Thị Huyết Kiếm khí dẫn dắt, nhao nhao trôi nổi hóa thành một huyết cầu.
– Vù vù ——
Huyết cầu cấp tốc ngưng tụ quanh hắc kiếm, không ngừng xoay quanh, dần dần diễn hóa ra một thanh cự kiếm màu đỏ, không chỉ có phát ra kiếm ý cực mạnh, đồng thời phát ra sát khí mãnh liệt!
– Vân Phi Dương.
Lão Tử Bất Bại điều khiển kiếm huyết, ngạo nghễ nói.
– Kiếm này gọi Huyết Sát, lấy sát khí bên trong máu huyết của vô số sinh linh ngưng tụ mà thành, ngươi có thể đỡ được không?