Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1984
–
Bốn đường đại quân như lợi kiếm tê liệt hoàn toàn tuyến phòng thủ của Hoang Man Vực, thu phục từng tòa thành trì.
Võ giả Trung Ương Vực nghe được tình báo mới nhất, không thể không hưng phấn, không thể không nhảy cẫng hoan hô!
Những năm gần đây, bọn họ chỉ nghe được những tin tức kiểu như: Một thành trì bên ta bị công phá, một Vực bên ta luân hãm.
Bây giờ tình huống hoàn toàn đảo ngược.
Tin tức lần này bọn họ nghe được là: Bên ta công phá một tòa thành trì.
Rất nhiều võ giả đang chờ mong, chờ mong có một ngày, tiền tuyến truyền đến tin tức như thế này…bên ta thu phục một Vực!
Hôm nay, chỉ sợ sẽ đến rất nhanh.
Bởi vì sau khi diệt đi trăm vạn đại quân Man Hoang Vực, Gia Cát Cẩm phân binh phân bốn đường, bày trận hình quạt, tiến sâu vào Đông vực, tấn công những thành trì bình thường rất khó công phá.
Thu phục: Cát Khánh Thành.
Thu phục: Thông Nguyệt Thành.
Thành trì mạnh như Huy Hoàng Vương Thành cũng bị thu phục!
Nhận được tin tức này, võ giả Trung Ương Vực triệt để sôi trào. Phải biết rằng, ta đã lấy được rất nhiều tòa Vương thành Đông Vực, mà Man Hoang Vực lại chú trọng thủ hộ Huy Hoàng Vương Thành nhất, hôm nay công phá liền biểu thị bọn hắn không cách nào ngăn cản được đại quân bên ta!
– Sau khi đánh hạ được Huy Hoàng Vương Thành, chỉ sợ Vân Thành chủ sẽ dẫn quân đánh Tú Ly Vương Thành.
– Địa thế Tú Ly Vương Thành còn khó công hơn cả Huy Hoàng Vương Thành, nếu muốn đánh hạ, chỉ sợ phải tốn một phen công sức.
– Cũng không biết Vân thành chủ chọn đường vòng hay trực tiếp tấn công Lưu Ly Đế Thành?
Lúc mọi người suy đoán, tiền tuyến truyền đến tin tức bốn lộ đại quân đã vây chặt Tú Ly Vương Thành, tùy thời công thành.
– Quả nhiên, vẫn đánh Tú Ly Vương Thành trước.
– Năm đó Vân Thành chủ ở Tú Ly Vương Thành được Mộc thành chủ chiếu cố, nhất định sẽ thu phục tòa Vương thành này trước.
Bên ngoài Tú Ly Vương Thành.
Chỉ huy công thành lần này không phải Hoàng Phủ Giám, cũng không phải Thiết Anh Hào, càng không phải Thẩm Thanh cùng Hoa Mạc Phi, mà là Mộc Thắng Nam.
Tòa thành này là của cha nàng, về sau bị công phá, phụ thân chết trận sa trường. Cho nên nàng cũng muốn tự tay mình đoạt lại. Mộc Thắng Nam đứng ở tiền tuyến, trên mũ giáp buộc khăn tang, mười vạn binh sĩ sau lưng cũng như vậy, đầu quấn vải trắng.
Bọn hắn vốn là binh sĩ của Tú Ly Vương Thành, sau tìm Bắc Trung Ương Vực nương tựa, hôm nay đi vào Tú Ly Vương Thành, nhất định phải giết sạch người xâm nhập!
– Xoát!
Mộc Thắng Nam rút kiếm, quát.
– Tấn công!
– Giếttttttt!
– Giếttttttt!
Mười vạn binh sĩ lớn tiếng gào thét đánh tới Tú Ly Vương Thành.
Khoảnh khắc này, bọn hắn không sợ sinh tử, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Sau một phen huyết chiến, Mộc Thắng Nam cuối cùng cũng công phá thành công Vương thành, diệt hết toàn bộ binh sĩ Man Hoang Vực trong thành.
“Phục!”
Nàng quỳ gối trên cổng thành, ngửa đầu khóc hô to.
– Cha, con gái đã đoạt lại Vương thành!
Binh sĩ đứng trên giáo trường Tú Ly Vương Thành nhao nhao bỏ mũ xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời, làm nghi thức chào quy cách cao nhất quân đội.
– Mộc thành chủ.
Trong Thất Thải Lưu Vân Xa, Vân Phi Dương nắm chặt hai đấm.
– Mạt tướng sẽ thu phục Đông vực, giết kẻ xâm lấn!
Đông vực, hai tòa Vương thành bị đoạt, còn lại cũng chỉ là các thành trì nhỏ, không cần tốn nhiều sức đã có thể công phá.
Đến tận đây, dự định của Gia Cát Cẩm trên cơ bản đã thực hiện được. Xâu chuỗi toàn bộ các tòa thành trì lại với nhau, chỉ có lại Lưu Ly Đế Thành!
Man Hoang Vực biết rõ thực lực đối phương cường đại. Thời khắc cuối cùng, bọn chúng điều động toàn bộ binh sĩ từ những thành trì khác tới đây, quyết định tử thủ tòa cùng Đế Thành cuối cùng.
Tướng quân trấn thủ Đế Thành lạnh giọng hô.
– Bên trong Đế Thành có bố trí Thiên Đạo Phòng Ngự trận. Để bổn tướng quân nhìn xem các ngươi công thành như thế nào!
Vân Phi Dương lạnh lùng cười cười, nhẹ nhàng phất tay.
Chỗ bằng phẳng bên ngoài Đế Thành, ngàn binh lính khởi động từng máy ném.
Tướng quân bên địch cười lạnh nói.
– Chỉ bằng loại máy ném cấp thấp này cũng muốn công Đế Thành, không phải quá buồn cười!
Ự…C.
Đang tươi cười bỗng dưng im bặt.
Bởi vì sau khi lắp xong máy ném, các binh sĩ khởi động, từng đạn pháo cực nặng đặt vào bên trong.
Tuy khoảng cách rất xa nhưng hắn lại có thể cảm nhận được những viên đạn pháo này có khí tức phi thường cường đại!
Vân Phi Dương cười nói.
– Những viên này đạn pháo này đều được chế tạo từ Tinh Hạch cấp Tiên Vương đỉnh phong, một lần bắn ra nghìn phát, ta xem tòa thành này có thể chống đỡ được không?
Sắc mặt tướng quân bên địch khó coi!
Lưu Ly Đế Thành có Thiên Đạo Phòng Ngự trận nhưng hoàn toàn không thể chống lại oanh kích của một nghìn khối đạn pháo Tiên Vương đỉnh phong.
– Gia trì trận pháp, nhanh!
Hơn mười Hoang Vương vào vị trí, đứng ở chỗ của mình phóng thích linh hồn gia trì trận pháp phòng ngự.
– Tốn công vô ích!
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng, quát.
– Nã pháo.
– Xoát!
– Xoát!
Máy ném mãnh liệt vận chuyển, ngàn quả đạn pháo mang theo lực lượng chấn vỡ không gian gào thét bay đi.
– Vù vù!
Cũng trong lúc này, đám thần thú Hỏa Lôi Long Vương bay trên trời dùng tất cả các loại thủ đoạn oanh tạc cùng đạn pháo.
Trong lúc nhất thời, bầu trời Lưu Ly Đế Thành vỡ ra một mảnh không gian lớn, hào quang đủ mọi màu sắc lóng lánh.
– Oanh! Oanh!
Không bao lâu, tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến.
Chỉ thấy pháo đạn trùng trùng điệp điệp nện vào kết giới trận pháp sinh ra lực lượng mãnh liệt.
– Phốc!!
Mười Hoang Vương gia trì trận pháp trọng thương, không chỉ có thổ huyết tại chỗ, người cũng bay ra, suy yếu ngã nhào trên đất.
Nhiều đạn pháo oanh tạc, lại có nhiều thần thú công kích, chỉ vài người bọn hắn thì không chịu nổi, gặp phản phệ vô cùng mạnh mẽ.
Tuy hơn mười tên Hoang Vương bị đánh bay nhưng trận pháp lại không vỡ.
– Phù!
Tướng quân bên địch thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Tuy trả giá lớn nhưng ít ra vẫn còn thủ được. Chỉ cần trận pháp vẫn còn, đối phương rất khó……
Nói đến đây, hắn đột nhiên ngốc trệ, bởi vì bên ngoài thành, ngàn binh lính vẫn còn vận chuyển đạn pháo vào.
Đạn pháo khủng bố như vậy, bọn hắn vẫn còn?
Không chỉ còn, mà còn rất nhiều!
Bên trong thú mộm Vân Phi Dương lấy được tận mấy vạn khỏa tinh hạch Tiên Vương đỉnh phong, lấy ra bắn chơi một chút cũng không có vấn đề gì.
Phòng ngự Đế Thành cao?
Một lần không được thì hai lần.
Hai lần không được thì ba. Đến khi mở mới thôi!
Ca có nhiều đạn pháo, tùy hứng mà làm.
– Nã pháo!
– Xoát! Xoát! Xoát!
Đạn pháo như mưa rơi xuống oanh vào phòng ngự kết giới.
Lần này không có Hoang Vương gia trì, chỉ dựa vào trận pháp phòng ngự đơn thuần không chịu được liền vỡ nát.
– Xoát! Xoát!
Sau khi phá tan được trận pháp phòng ngự, Gia Cát Cẩm vung chiến kỳ. Hơn mười vạn nỏ binh đã chuẩn bị sẵn, tập thể bắn tên, cuồng oanh loạn tạc.
Nào là pháo oanh, nào là tên bắn.
Dù Đế Thành có phòng ngự rất mạnh cũng không thể chịu được. Đi qua một lát, tường thành cứng rắn bị phá mở vô tình.
– Giết!
– Giết!
Đám người Thẩm Thanh cùng Mộ Dung Chiến suất lĩnh quân đoàn thúc ngựa giương đao tiến lên.
Đại quân Trung Ương Vực giống như từng tầng thủy triều dũng mãnh tiến vào Lưu Ly Đế Thành, liều chết chém giết cùng binh sĩ Man Hoang Vực!
Một trận chiến này, bọn hắn đánh từ ban ngày tới hoàng hôn.
Cho đến khi tướng quân Đế Thành bị Hoàng Phủ Giám chém giết, thi thể rơi xuống thành lầu, tuyên cáo thu phục Đông Vực.
Đây vốn nên là một sự kiện đáng để hân hoan nhưng khi Vân Phi Dương vừa đi lên thành lầu, tiên niệm lại bắt được một người mặc hắc y, đầu đội mũ rộng vành đang đi đến thì nhíu mày, ngưng trọng nói.
– Lão Tử Bất Bại!