Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1983
–
Sau khi được ngũ hành pháp tắc gia trì, thiên địa thuộc tính trong tạo hóa giới chỉ nồng đậm hơn trước đây trăm lần, đã hơn xa Chân Vũ Thần Vực.
Mà có thời gian pháp tắc, thời gian cũng tăng từ hai trăm lần nên đến nghìn lần.
Cái này rất khủng bố.
Bời vì võ giả tu luyện ở đây ngàn năm thì bên ngoài mới trôi qua một năm.
Nắm giữ thiên địa thuộc tính cực mạnh cùng thời gian gia tốc khủng bố, tạo hóa giới chỉ trở thành một thánh địa tu luyện.
Nhưng.
Chỉ mới bắt đầu.
Ngũ Hành Pháp Tắc hay Thời Gian Pháp Tắc đến từ Vân Phi Dương.
Chỉ cần hắn không ngừng mạnh lên, thuộc tính trong tạo hóa giới chỉ và thời gian gia tốc sẽ không ngừng tăng lên!
– Sư tôn, thuộc tính mạnh hơn trước kia không ít nha!
Sau khi tiến vào tạo hóa giới chỉ, cảm thụ được thuộc tính bàng bạc, Trầm Thanh rung động.
Bọn người Long Chấn Vũ cũng như thế.
– Còn chờ gì nữa!
Vân Phi Dương cười nói.
– Nhanh tu luyện đi.
– Xoát!
– Xoát!
Mọi người không chút khách khí, xếp bằng bên trong Thiên Địa Đạo Ý Trận, bắt đầu hấo thu thuộc tính.
Thuộc tính và thời gian gia tốc tăng lên để tạo hóa giới chỉ làm bảo địa tu luyện nhưng không có Đạo Ý.
Không có cách, một vị diện không tồn tại Thiên Đạo, cho nên sẽ không ngưng tụ ra Đạo Ý.
Vân Phi Dương không để ý.
Đạo Ý có thể dựa vào hấp thu Tiên thạch. Chỉ cần có đủ nhiều Tiên thạch thì có thể giải quyết vấn đề.
Huống chi, Trung Ương Vực đã vào chính quy, mấy ngàn thành trì đều đang phát triển, số lượng Tiên thạch sẽ ngày càng nhiều.
– Phụ thân.
Một ngày nào đó, Vân Vô Ưu hỏi.
– Khi nào xuất binh thu phục đất đai đã mất?
Vân Phi Dương nói.
– Đợi Âu Dương a di tạo ra chiến giáp cứng cáp hơn rồi đi cũng không muộn.
Trang bị cường đại mới có thể khống chế tỷ số thương vong, sẽ không bị đối phương lấy nhân số chậm rãi hao hết.
Một năm sau khi Vân Phi Dương trở về Chân Vũ Thần Vực.
Bên trong tạo hóa giới chỉ, nhờ đại lượng khoáng thạch cùng nghìn lần thời gian gia tốc, Âu Dương Tuệ đã chế tạo ra 200 vạn chiến giáp cùng binh khí.
Bởi vì khoáng thạch vô cùng tốt, cho nên cấp bậc chiến giáp nhìn qua chỉ có Tiên Nhân sơ kỳ nhưng thực ra lại không kém gì Tiên Nhân đại viên mãn!
– Gửi toàn bộ chiến giáp đến tiền tuyến để các binh trang bị đầy đủ vũ trang.
Vân Phi Dương hạ lệnh.
Sau đó, các bộ chiến giáp cùng binh khí được gửi tới tiền tuyến. Các binh lính lập tức thay đổi chiến giáp mới, tập trung cùng một chỗ phát ra khí thế uy vũ.
– Chỉ Khê.
Vân Phi Dương đứng trên thành lầu, hỏi.
– Đã chuẩn bị đầy đủ Tiên Thạch chưa?
– Ừm.
Lâm Chỉ Khê đáp.
– Đã chuẩn bị đầy đủ 100 ức Tiên Thạch, đủ sức cầm cự 200 vạn đại quân chi tiêu.
Vân Phi Dương mỉm cười, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp xuất hiện, mặc giáp lên người nói.
– Thời điểm đáp trả Man Hoang Vực đã đến.
Bộ áo giáp này đã làm bạn với hắn từ rất lâu nhưng vì thực lực đề cao nên không còn sử dụng. Bây giờ xuất hiện, điều này có nghĩa, Chiến Thần lần nữa xuất chinh.
– Ông!
– Ông!
Không gian trong truyền tống trận Đại Vận Thành không ngừng lấp lóe ánh sáng, từng binh lính mặc chiến giáp mới xuất hiện, cuối cùng tụ tập trên giáo trường, nhân số nhiều đến 200 vạn.
Trên tướng đài trung tâm, Vân Phi Dương mặc chiến giáp, hông đeo Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nhìn qua uy vũ bất phàm.
Tứ Tướng đứng hai bên.
Bọn người Trầm Thanh, Long Chấn Vũ, Mạc Văn Hiên, Độc Cô Cần, Mộ Dung Chiến, Hà Kỳ, Phong Thiếu Ngôn đứng dưới đài, mà sau lưng bọn họ chính là quân đoàn do mình thống lĩnh. Bên trong còn có bọn người Diệp Tu Nam, có Khúc Vãn Ca, có Quan Trường Thắng, có Trương Lực Duẫn, có Hoa Mạc Phi.
– Vù vù!
Giữa bầu trời Đại Vận Thành, Hỏa Lôi Long Vương thổ tức cùng Côn Bằng vung cánh bay trên không.
Trên đại địa ngoài thành, Thủy Kỳ Lân và Cửu Đầu Xà ngạo nghễ mà đứng.
Giờ khắc này, vô luận là tướng quân, binh lính hay thần thú Trấn Giới, bọn chúng đều đang nhìn chàm chằm vào Vân Phi Dương, ánh mắt lấp lóe chiến ý mãnh liệt.
– Đạp.
Gia Cát Cẩm khoác chiến giáp trên người, đi đến giữa tướng đài, hành lễ.
– 200 vạn binh lính đã tụ tập đủ.
Vân Phi Dương gật đầu, nhìn về phía đại quân trên giáo trường, hắn không động viên hay làm tăng nhiệt huyết, chỉ quát lớn một tiếng.
– XUẤT PHÁT!!
– Xoát!
– Xoát!
Tứ Tướng bay ra khỏi Đại Vận Thành đầu tiên.
Cùng lúc đó, Đại Vận Thành mở cửa Bắc, 200 vạn đại quân di chuyển.
– Chúng ta cũng đi thôi.
Vân Phi Dương vung tay lên, gọi Thất Thải Lưu Vân Xa ra, mang theo chúng nữ Lâm Chỉ Khê đi về biển rộng vô tận.
– Phụ thân.
Vân Vô Ưu đứng trên Đế Thành, chân thành nói.
– Chúc người khải hoàn trở về!
– Ào ào!
Trên bờ biển Đông Vực, từng đầu Hải Thú phi nhanh đi với tốc độ cực nhanh, trên lưng bọn chúng đều chở mười mấy binh lính.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy cả một khu vực rộng lớn đều có Hải Thú đang mang theo binh lính đi đường, lít nha lít nhít khiến người ta hoa mắt.
Vài ngày sau.
200 vạn đại quân lên đến Đông Vực, tập kết trên bờ biển.
Lúc này Gia Cát Cẩm hạ lệnh, mỗi Tứ Tướng thống lĩnh 50 vạn quân, từ bốn phương vị khác nhau đánh sâu vào Đông Vực.
Lần tấn công này, Vân Phi Dương rất nghiêm túc. Nếu không, hắn sẽ không đích thân để cho Gia Cát Cẩm đến tiền tuyến chỉ huy.
Hoàng Phủ Giám làm quân tiên phong, suất quân giết tới tòa thành đầu tiên ngoài Đông Vực.
– Xoát!
– Xoát!
10 vạn cung binh cùng nhau bắn tên.
Qua một lát, tòa thành kia liền bị phá thành một cái khe.
– Lên!
Diệp Tu Nam giương cao kiếm gầm thét.
– GIẾTTTTTTTTT!!!!!
– GIẾTTTTTTTTT!!!!!
50 ngàn binh lính Thiết Huyết tiên phong đoàn cưỡi hổ thú cao lớn rống giận phát động công kích.
– Oanh! Oanh!
Mặt đất rung chuyển, bụi đất tung bay.
Binh lính Man Hoang Vực trấn thủ tòa thành bị dọa sợ mất mật, không làm được chút gì gọi là phản kháng thì đã bị toàn diệt.
Sau khi tòa thành đầu tiên tại Đông Vực bị đánh hạ, Thiết Anh Hào cũng suất lĩnh 50 vạn đại quân không cần tốn nhiều sức đã đánh hạ một tòa thành khác.
Bốn đường đại quân đồng thời xuất phát, chỉ trong vòng một ngày đã đánh hạ được bốn thành trì, hình thành liên kết lẫn nhau.
Theo kế hoạch của Gia Cát Cẩm, nàng muốn theo đường dây này không ngừng xâm nhập, cho đến khi có thể kết nối toàn bộ thành trì ở Đông Vực lại với nhau.
Ngày thứ hai.
Bốn đường đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát đi đến từng tòa thành trì, khởi xướng công kích mãnh liệt.
200 vạn đại quân được vũ trang mạnh mẽ, quả thực giống như một thanh trường mâu sắc bén, những tòa thành trì Man Hoang Vực nắm giữ không chịu nổi một kích.
Càng kinh khủng hơn là bọn Thần thú Hỏa Lôi Long Vương cũng tham gia công thành chiến.
Chúng nó bay giữa không trung, phun các loại hỏa diễm cùng lôi điện, liên tục phá hủy những bức tường thành cứng rắn.
Sau ba ngày, dưới sự thống lĩnh của Tứ Tướng, 20 tòa thành trì Đông Vực liên tục bị luân hãm.
Tốc độ này có thể nói như “”sét đánh không kịp bưng tai””. Bên Man Hoang Vực mặc dù đã nhanh chóng điều động viện nhưng vẫn đang trên đường đi, chưa kịp tới.
Phong Hỏa Thành ー một trọng địa quân sự tại Đông Vực.
Sau khi công phá tòa thành này, Gia Cát Cẩm lệnh bốn đường đại quân tập trung ở đây tạo nên phòng ngự kiên cố.
– Oanh! Oanh!
Vài ngày sau, trăm vạn quân chi viện Man Hoang vực trùng điệp giết tới, cũng ở chỗ này giao chiến cùng với đại quân Trung Ương Vực.
Sau hai canh giờ.
Dưới sự chỉ huy của Gia Cát Cẩm, trăm vạn quân địch bị toàn diệt, thương vong bên ta không tới 50 ngàn.
Một trận chiến tại Đại Vận Thành, 200 vạn quân Man Hoang Vực bị đánh cho chạy tan tác. Bây giờ binh lực chỉ có 100 vạn lại đối mặt với binh lính mang trên mình trang bị cường đại hơn trước,bị “đè mặt xuống đất” mà đánh cũng rất bình thường!