Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1980
–
Ngoài Đại Vận thành, 200 vạn đại quân Man Hoang Vực bị đánh tan, tin tức truyền ra khắp Trung Ương Vực, nhất thời dẫn tới sôi trào.
Đây là tràng thắng trận lớn, đáng chúc mừng, đáng reo hò.
Nhưng có người lại cao hứng không nổi, tỉ như Tứ Môn gia bên trong Hồng Uy Đế Thành, riêng Bắc Môn gia cùng Nam Môn gia.
Bọn họ đạt được tin tức đại thắng, cũng được biết Vân Phi Dương biến mất mấy chục năm đã trở về.
Vân Vô Ưu tiếp quản Hồng Uy Đế Thành, nhất thống hai vực, Bắc Môn cùng Nam Môn gia vẫn trải qua trong lo lắng hãi hùng.
Bọn họ sợ con trai Vân Phi Dương sẽ tìm đến mình gây phiền phức, nhưng sự việc không có khủng bố như trong suy nghĩ, Vân Vô Ưu chiếm cứ Đế Thành, hoàn toàn không có đi gây sự với hai gia tộc này.
Bắc Môn cùng Nam Môn gia đại hỉ.
Có lẽ Vân Vô Ưu cũng không biết, gia tộc mình có mâu thuẫn cùng cha hắn.
Nếu như thế, chỉ cần Vân Phi Dương tiếp tục biến mất, vĩnh viễn không còn xuất hiện, gia tộc sẽ không còn bất kì nguy hiểm gì.
Nhưng càng nguyền rủa mỗi ngày, càng không hy vọng Vân Phi Dương xuất hiện trở lại, hết lần này tới lần khác không thể linh nghiệm, người ta vẫn trở về.
Càng bi kịch là.
Vân Đại Tiện Thần bố trí Không Gian Truyền Tống Trận tại các thành trì lớn, sau khi đi vào Hồng Uy Đế Thành, tiến về Bắc Môn gia đầu tiên.
– Bành!
Một chưởng hạ xuống, bảng hiệu có khắc ba chữ ‘Bắc Môn gia’ cùng cánh cổng cũ trải qua mấy vạn năm lịch sử hóa thành hư vô.
Vân Phi Dương là người có thù tất báo, dù hiện tại ở vào thời gian chiến tranh cũng sẽ không quên Bắc Môn gia, càng không quên hung thủ hủy diệt Thần Giới.
Cho nên lần này đến đây chỉ làm một chuyện duy nhất, có cừu báo cừu, có oán báo oán.
– Vân thành chủ!
Gia chủ Bắc Môn gia hoảng sợ từ trong đại điện đi ra, hai tay hơi run rẩy, một đám trưởng lão cũng kinh hồn bạt vía, Bắc Môn Sinh đứng phía sau càng hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt.
– Chư vị.
Vân Phi Dương nói.
– Hẳn phải biết, mục đích ta đến lần này?
Lãnh ý trong câu nói để gia chủ Bắc Môn gia cùng tất cả trưởng lão phát lạnh.
Trước khi phi thăng, gia tộc này trong mắt Vân Phi Dương, vô cùng cường hãn, bây giờ thì yếu như con kiến hôi.
– Vân … Vân thành chủ …
Gia chủ Bắc Môn gia run rẩy nói.
– Bắc Môn gia ta năm đó cũng chỉ phụng mệnh hành động.
Vân Phi Dương nói.
– Ta có thể hiểu, nhưng không thể hiểu vì sao muốn diệt Thần Giới?
Hồng Uy Tiên Đế phái người tới giết chính mình, hắn hiểu nhưng Bắc Môn gia ngàn vạn lần không nên diệt đi Thần Giới, thôn phệ các đại lục, mạt sát sinh linh vô tội.
– Không nói ân oán giữa chúng ta, chỉ cần chuyện diệt Thần Giới đã đủ để cho ta có lý do tiêu diệt toàn tộc các ngươi.
Vân Phi Dương lãnh đạm nói.
Gia chủ Bắc Môn gia lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.
– Vân thành chủ, việc diệt Thần Giới đều do một mình Bắc Môn Sinh làm, Bắc Môn gia ta lúc ấy không biết chút nào.
Vì bảo vệ cả gia tộc, trước tiên bán đi Hồng Uy Tiên Đế, bây giờ lại bán trưởng lão.
Thực như hắn nói, việc diệt Thần Giới, Bắc Môn gia xác thực không biết rõ tình hình.
– Bắc Môn Sinh à?
Vân Phi Dương lạnh lùng quét qua mọi người.
– Cút ra đây cho ta.
– Xoát!
Gia chủ cùng trưởng lão nhao nhao lui lại, ép Bắc Môn Sanh trốn phía sau cùng ra.
– Vân thành chủ, hắn chính là Bắc Môn Sinh, hung thủ tiêu diệt Thần Giới!
– Năm đó chúng ta đã từng khiển trách hắn, nhưng sự việc đã phát sinh, vu sự vô bổ.
Tất cả trưởng lão tranh nhau nói.
Bọn họ giờ phút này rất căm tức Bắc Môn Sinh, ra dáng muốn hắn chém thành muôn mảnh.
Kêu ngươi xuống Hạ giới truy sát con trai Tiên Đế, ngươi truy sát thôi là được, hết lần này tới lần khác phải diệt đi Thần Giới, tự mình lên làm Nhất Giới Chi Chủ, hiện tại tốt rồi, tự tạo ra một địch nhân không thể trêu chọc!
– Các ngươi!
Bắc Môn Sinh phẫn nộ không thôi.
Hắn thật đã diệt Thần Giới, thành lập Tiểu Thần Giới.
Hắn làm như vậy cũng mang đến cho gia tộc không ít trợ giúp, hiện tại địch nhân đánh tới, đẩy toàn bộ trách nhiệm cho mình?
– Ai…
Bắc Môn Sinh thở dài một tiếng nhìn về phía Vân Phi Dương nói.
– Thần Giới do ta diệt, muốn chém giết mời cứ làm, nhưng chớ có giận lây sang Bắc Môn gia ta.
Việc đã đến nước này, hắn biết mình hẳn phải chết, nếu như vì thế bảo vệ được cả gia tộc, chưa chắc không phải chuyện tốt.
– Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Bắc Môn Sanh, một tay đặt lên cổ hắn, âm u nói.
– Vô số sinh linh đại lục phai mờ, ta không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn cho ngươi sống không bằng chết!
– Vù vù ——
Linh hồn lực khủng bố bạo phát trong nháy mắt xâm nhập thức hải Bắc Môn Sanh mang đến tra tấn linh hồn đáng sợ nhất trên đời.
– A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền từ trên không Bắc Môn gia dập dờn khắp Hồng Uy Đế Thành.
Võ giả nghe qua rùng mình.
– Cha!
Ngoài thành, một chỗ trong núi sâu, Bắc Môn Cửu Thiếu đang cải trang dịch dung nắm chặt song quyền, muốn rách cả mí mắt.
Sau khi Vân Phi Dương trở về, Bắc Môn Sinh đoán được hắn sẽ giết tới, cho nên sớm an bài con trai mình dịch dung rời khỏi Bắc Môn gia.
– Vân Phi Dương!
Bắc Môn Cửu Thiếu nắm chặt tay, móng tay cấm sâu vào trong da thịt, máu tươi ròng, quát ầm lên.
– Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ giết ngươi, giết sạch nữ nhân cùng huynh đệ ngươi!
– Khặc khặc kiệt.
Đột nhiên, đằng sau truyền đến tiếng cười âm u, một lão giả tướng mạo xấu xí trống rỗng xuất hiện.
Bắc Môn Cửu Thiếu kinh biến, vô thức lui lại hai bước.
Lão giả nhếch miệng cười nói.
– Tiểu tử, ta cảm nhận được rất oán khí mãnh liệt trên người ngươi, muốn bái ta làm thầy hay không?
Bắc Môn Cửu Thiếu khẽ giật mình, cảnh giác hỏi.
– Ngươi là ai, có tư cách gì để cho ta bái làm thầy?
– Khặc khặc kiệt.
Lão giả cười quái dị một tiếng đáp:
– Tiểu tử, lão hủ gọi Đào Lộc, đến từ Chư Thiên Vực, trùng hợp đi ngang qua nơi đây, thấy ngươi oán khí ngang dọc, rất phù hợp tiêu chuẩn tuyển nhận của Oán Niệm Môn ta.
– Thật?
Bắc Môn Cửu Thiếu nghi vấn.
Đào Lộc cười nói.
– Tiểu tử, ngươi cải trang dịch dung, hẳn đang trốn tránh cừu gia, theo ta tiến về Chư Thiên Vực, tu hành mấy chục năm, khẳng định có năng lực báo thù.
– Lão nhân này vậy mà có thể xem thấu chân dung của ta?
Bắc Môn Cửu Thiếu âm thầm chấn kinh cũng suy đoán thực lực đối phương rất cường đại, vì vậy nói.
– Ngươi nếu như có thể giúp ta giết chết cừu nhân, ta lập tức đi theo ngươi Chư Thiên Vực!
– Không được, không được.
Đào Lộc lắc đầu.
– Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua nơi này, không thể tùy ý xuất thủ, nếu không, toàn bộ thiên địa sẽ sụp đổ, đến lúc đó sẽ khiến thiên phạt.
Sắc mặt Bắc Môn Cửu Thiếu đại biến.
Tùy ý xuất thủ thì có thể khiến thiên địa sụp đổ, đang khoác lác hay thật khủng bố như vậy?
– Lại nói.
Đào Lộc cười nói:
– Sau khi tu luyện có thành tựu, tự mình giết chết cừu nhân, há không phải càng sung sướng hơn?
– Có lý.
Bắc Môn Cửu Thiếu nắm chặt song quyền, sau khi tự hỏi một phen, quyết định theo lão già quái dị tiến về Chư Thiên Vực.
Trung Ương Vực bị Vân Phi Dương khống chế, các Vực khác cũng bị kẻ xâm nhập chiếm lĩnh, hắn không có lựa chọn khác, chỉ có thể đánh cược một lần, hi vọng Đào Lộc là cao nhân, có thể để giúp mình báo được đại thù.
– Đi thôi.
– Trước theo ta đi một chuyến thành trì phía trước, ta có chuyện muốn làm.
Đào Lộc nói.
Bắc Môn Cửu Thiếu cả kinh nói:
– Tiền bối, trong thành trì kia có cừu nhân của ta.
– Yên tâm đi.
Đào Lộc nói:
– Có ta ở đây, ai cũng không thương tổn được ngươi.