Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1972
–
Sau một canh giờ huyết chiến, Đan Nghiệp Thành cuối cùng bị 50 vạn đại quân do Hoàng Phủ Giám suất lĩnh công phá, 30 vạn đại quân Hoang Man Vực thủ thành toàn diệt, đầu tên tướng quân bị treo trên thành lầu.
– La thúc!
Trầm Thanh nắm tay, kiên định nói.
– Đây chỉ là bắt đầu, chúng ta nhất định sẽ giết sạch Hoang Man Vực báo thù rửa hận cho thúc và Vân thúc!
Ngày thứ ba sau khi hạ được Đan Nghiệp Thành.
Hoang Man Vực điều động mười vạn đại quân đánh tới.
Thời khắc này, Hoàng Phủ Giám đã thể hiện năng lực của mình.
Trong lúc công phá thành trì hắn sớm đã nghĩ đến việc đối phương phái quân đánh tới cho nên đã bố trí mai phục ngay sơn cốc phải đi qua, dựa vào ưu thế của Bạo Liệt Nỗ trực tiếp tiêu diệt hơn mười vạn quân địch!
– Rút lui!
Tiêu diệt được một bộ phận địch quân, Viêm Sương lệnh cho bộ hạ lui lại.
Hoang Man Vực tuy gặp quấy nhiễu nhưng dù sao cũng binh nhiều tướng mạnh, bọn hắn vẫn trùng điệp đánh tới.
Chỉ là, khi bọn hắn mới vừa ra khỏi sơn cốc tiến vào khu vực đồng bằng khoáng đạt, Trầm Thanh suất lĩnh 20 vạn đại quân sớm đã triển khai trận thế.
– Hừ.
Tướng Quân địch phương cười lạnh.
– Không biết tự lượng sức.
Tại đồng bằng rộng rãi, 20 vạn đại quân gặp 70 vạn đại quân, binh lực cách xa quá nhiều.
Nhưng dù như thế, Trầm Thanh cũng không kiêng kị, khóe miệng lại hiện ra mỉm cười.
Tướng quân kia thấy thế tức giận không thôi, lúc này ra lệnh.
– Giết hết bọn hắn!
– Giết!
– Giết!
Đại quân Hoang Man Vực đánh tới, bạo phát khí tức rung động đất trời.
Xoát!
Trầm Thanh vung chiến kỳ.
– Nghênh chiến!
Xoát! Xoát!
20 vạn binh lính Ma tộc thể trạng khôi ngô tuân lệnh, ánh mắt hiện lên vẻ khát máu, cấp tốc thay đổi trận hình!
Cuối cùng, hai quân chém giết, các loại ánh sáng lấp lóe, Ma khí bạo phát.
– Chết đi cho ta!
Mấy binh lính Hoang Man Vực cầm trường thương hung hăng đâm vào một binh lính Ma tộc.
Đinh! Đinh! Đinh!
Đầu thương truyền đến thanh âm thanh thúy như đâm vào đá cứng, đồng thời vỡ nát tan tành, binh lính Ma tộc lại nhe răng nanh cười, bình yên vô sự.
– Làm sao có thể!
Binh lính Hoang Man Vực trừng to mắt.
Trường thương của bọn họ được chế tạo từ khoáng thạch đặc thù, vô cùng sắc bén, bị đâm trúng không những không xuyên thấu, mà đầu thương bị chấn nát, thực khó tin!
– Hô!
Binh lính Ma tộc vung tay, quét ngang trường đao bàng bạc Ma khí.
– Chết đi!
Xoát! Xoát! Xoát!
Trường đao xẹt qua hư không tạo thành một đạo ánh sáng âm u, những binh lính địch nhân bay mất đầu, chết ngay tại chỗ.
Một màn này không ngừng trình diễn tại các khu vực khác.
Binh lính Hoang Man Vực người đông thế mạnh nhưng lại rất khó thương tổn đến phòng ngự cực mạnh của binh lính Ma tộc, từng người bị giết!
Oanh!
Oanh!
Tiếng nổ mạnh bên tai không dứt, Ma khí âm u gào thét bao phủ bốn phía, khu vực chiến trường dấy lên mùi huyết dịch hôi thối.
Chỉ giao thủ ngắn ngủi, Hoang Man Vực lại chết hết vạn binh, Ma tộc dựa vào trận pháp cùng thân thể cường ngạnh, chỉ thương vong ngàn người.
Tiếp nhận các loại tư nguyên cùng Gia Cát Cẩm huấn luyện mấy chục năm, những binh lính Ma tộc nhập cư trái phép phát huy ra lực chiến đấu siêu cường!
Không khoa trương mà nói.
Một binh lính Ma tộc có thể đơn đấu lại ba, năm võ giả Hoang Man Vực!
Thân thể Ma tộc ưu tú, là lợi khí trên chiến trường.
Mà còn hiểu được chiến thuật thì lại càng nghịch thiên!
Rất không may.
Hoang Man Vực đụng phải những tên binh lính Ma Tộc nghịch thiên này, cho nên sau nửa canh giờ chém giết, không chỉ có không vây kín được quân địch ngược lại lại hao tổn năm sáu vạn quân!
Càng bi kịch là.
Ma tộc cường hãn lại còn có sức bền tuyệt đối, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hưng phấn.
– Giết!
– Giết!
Từng binh lính Ma tộc vung trường đao giết binh lính Hoang Man Vực, ánh mắt bọn họ càng đỏ bừng, sắc mặt càng dữ tợn.
Hoang Man Vực tuy chiếm ưu thế số lượng nhưng đối mặt với địch nhân khủng bố kiểu này thì càng đánh càng lạnh người, càng đánh càng tê cả da đầu.
Nếu như chỉ đối mặt 20 vạn binh lính Ma tộc thì dựa vào số lượng, Hoang Man Vực có thể đánh một trận.
Mấu chốt là khi đánh đến nửa đường, 20 vạn đại quân cho Viêm Sương thống lĩnh đánh lén từ phía sau.
Trong khoảnh khắc, đại quân Bắc Trung Ương Vực theo hai phía Đông Tây hình thành vòng vây, dựa vào Vạn Cổ binh pháp tinh diệu áp chế gắt gao binh lính Hoang Man Vực.
Từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy 60 vạn đại quân Hoang Man Vực bị 20 vạn binh lực do Viêm Sương cùng Trầm Thanh dẫn đầu dồn ép, không ngừng co vào.
– Không khác gì nhiều.
Hoàng Phủ Giám đứng trên Đan Nghiệp Thành một mực quan sát tình hình chiến đấu, chợt phất tay, chỉ thấy ở phía vùng đồng bằng kia lần nữa hiện ra mấy vạn binh lính từ hai bên trái phải, cùng đại quân hai đường Đông Tây hình thành bốn mặt bao vây!
Tướng quân Hoang Man Vực ý thức được số lượng quân địch tuy ít, nhưng lực chiến đấu mãnh liệt, nhất thời sinh thoái ý, nhưng không có cách phá vây.
– Giết!
– Giết!
Tiếng rống giận dữ dập dờn giữa bầu trời.
Trận này tiếp tục gần năm canh giờ sau, cho đến khi tướng quân sau cùng của Hoang Man Vực trúng thương ngã xuống đất mới kết thúc.
Trận chiến này, Hoàng Phủ Giám thống lĩnh gần 50 vạn đại quân, tiêu diệt toàn bộ 80 vạn đại quân Hoang Man Vực đột kích, tổn thương hơn mười vạn.
Đánh hạ được Đan Nghiệp Thành lại tiêu diệt được 80 vạn quân địch, nội tâm vô cùng thoải mái, đại thắng như thế tự nhiên được truyền khắp nội vực.
Bất luận Bắc Trung Ương Vực, Tây Vực hay Nam Trung Ương Vực, sau khi biết được tình hình chiến đấu, rất nhiều võ giả không không hưng phấn reo hò, lệ rơi đầy mặt!
Từ khi Hoang Man Vực xâm lấn, Chân Vũ Thần Vực một mực ở trong thế phòng ngự bị động chưa từng khởi xướng phản kích một lần.
Bắc Trung Ương Vực xuất quân chiến đấu không chỉ đánh hạ Đan Nghiệp Thành lại còn hoàn toàn tiêu diệt 80 vạn tên địch trong giao chiến chính diện, bọn họ không khỏi thở dài, nhiệt huyết sôi trào!
Nhưng.
Thời điểm hưng phấn lại có tin xấu truyền đến.
Hoang Man Vực bị mất đi một tòa thành trì lại tổn thất 80 vạn đại quân thì giận tím mặt, trực tiếp triệu tập toàn bộ binh lực Đông Vực đến tấn công Đan Nghiệp Thành.
Đối mặt với công kích mãnh liệt, Hoàng Phủ Giám vẫn lựa chọn từ bỏ thành trì, mang theo binh lính ngồi Hải Thú trở về Bắc Trung Ương Vực.
– Vẫn chưa được.
Trong lòng mọi người oa oa lạnh.
Nhưng mà khi về đến Bắc Trung Ương Vực, Vân Vô Ưu lại khao thưởng Hoàng Phủ Giám cùng với những binh lính xuất chiến.
Lần này chủ động xuất kích, có thể đánh hạ Đan Nghiệp Thành đã chứng minh binh lính phe minh có thể chiến đấu cùng đại quân Hoang Mang Vực.
– Thiếu thành chủ.
Dịch tiên sinh cười nói.
– Những năm gần đây, không thời khắc nào chúng ta không lo lắng việc Hoang Man Vực phái quân đánh tới, bây giờ rốt cục cũng có thể đánh trả.
– Đúng vậy.
Vân Vô Ưu cười nói.
– Theo thời gian, có lẽ Thiết tướng quân cũng đã giết tới Tây Nam Vực.
Đúng vậy.
Một trong Tứ Tướng – Thiết Anh Hào đã đến nơi.
Giờ phút này đang suất lĩnh mấy chục vạn đại quân tấn công một tòa thành phòng ngự quang trọng của Tây Nam Vực.
Hoang Man Vực các ngươi nhiều lính?
Tốt tốt.
Vậy chúng ta công kích nhiều điểm đánh các ngươi sứt đầu mẻ trán!