Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1971
–
Sau một năm bồi tiếp nữ nhân mình, Vân Phi Dương tiến vào Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận tu luyện lại từ đầu.
Năm mươi năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Nhưng không ai biết lúc hắn bế quan ra có thể trở lại đỉnh phong hay có thể bước vào cấp cao hơn hay không?
Vân Phi Dương thanh tỉnh, Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm cũng không lo lắng, theo Cổ Tâm Di rời khỏi Cổ gia tu luyện.
Hai nàng trước khi đi đều muốn lúc gặp lại nam nhân của mình, bản thân sẽ có đủ thực lực để giúp đỡ hắn.
Bắc Trung Ương Vực.
Sau khi Vân Phi Dương mất tu vi, trận pháp phòng ngự mỗi thành trì cũng mất đi hiệu quả.
Điều này tất nhiên.
Bởi vì tu vi không chỉ nói về lực lượng mà còn về linh hồn lực.
Tu vi Vân Phi Dương đã mất sẽ giống như người bình thường, không có linh hồn cường đại gia trì, trận pháp tự nhiên không còn công hiệu.
– Không ổn!
Hoàng Phủ Giám cau mày.
Trận pháp được Vân Phi Dương gia trì đột nhiên ngừng vận chuyển, chẳng lẽ có bất trắc gì?
Bọn người Gia Cát Cẩm cũng lo lắng không thôi, Trầm Tiểu Vũ cũng rất hoảng hốt, đã cố ý liên lạc với gia gia nhưng lại không nhận đc hồi đáp.
– Yên tâm đi.
Thần Thần kiên định nói.
– A Nông không có việc gì, ta có thể cảm nhận được.
Nghe nàng nói vậy mọi người cũng yên tâm, dù sao cũng là khế ước thú với Vân Phi Dương, chắc chắn sẽ có liên kết với nhau.
– Việc cấp bách vẫn là nên nhanh chóng gia trì trận pháp để tránh bọn người Hoang Man Vực thừa cơ tấn công.
Gia Cát Cẩm nghiêm trọng nói.
Có thể đánh ngang sức với quân địch, cần có sức lực binh lính Linh tộc, nhưng quan trọng hơn vẫn dựa vào trận pháp phòng ngự của Vân Phi Dương.
Bây giờ trận pháp không còn, nếu đối phương điều động số lớn cường giả đến tấn công sẽ rất khó phòng thủ.
Gia Cát Cẩm không lựa chọn một người mà dùng lượng lớn binh lính có linh hồn lực ưu tú hợp sức gia trì lại trận pháp, tuy phòng ngự không bằng Vân Phi Dương nhưng được cái nhiều người.
Cường giả Hoang Man Vực đứng đầu không thể tiến vào Chân Vũ Thần Vực, binh lính lại không bị hạn chế, cho nên bọn hắn không ngừng phái binh khiển tướng.
Sau nửa năm.
Mấy đại vực bị công hãm có ít nhất 500 vạn đại quân.
Hoang Man Vực cũng ý thức được, tiêu diệt Tây Vực và Nam Trung Ương Vực rất dễ, nhưng tiêu diệt Bắc Trung Ương Vực rất khó, cho nên phải chuẩn bị tốt cho giao chiến thời gian dài.
Lần đầu xâm lấn sau trăm vạn năm, bọn họ cũng không trông cậy vào mấy năm, mấy chục năm thì có thể nuốt mất đối thủ.
Huống chi.
Gần sáu thành nội địa Chân Vũ Thần Vực bị công chiếm.
Hoàn toàn có thể chậm rãi phát triển, mài mòn ba vực còn lại.
Chính vì ý nghĩ này, tần suất Hoang Man Vực tấn công giảm xuống không ít, điều này cũng cho Bắc Trung Ương Vực thời gian chuẩn bị.
Hai mươi năm sau.
Trong lúc chiến tranh, Bắc Trung Ương vẫn phát triển rất tôt, các loại tư nguyên cùng tiên thạch vô cùng phong phú.
Riêng bên trong Chấn Thiên Đế Thành, Đế cấp Thiên Địa Đạo Ý Trận không ngừng vận chuyển, thực lực võ giả, binh lính bên trong tăng lên diện rộng.
Bọn người Trầm Thanh đóng giữ biên cương, đám Mộ Dung Chiến, Hà Kỳ cũng lần lượt đột phá đến đại vị Tiên Vương.
Nhóm Tiên Vương Bách Quỷ Dạ Hành cũng được an trí thỏa đáng.
Có thể nói hiện tại Bắc Trung Ương Vực đã phát triển đầy đủ, mỗi tòa thành đều có trọng binh cùng Tiên Vương đóng giữ.
Tuy hiện tại Bắc Trung Ương Vực không đuổi kịp Hoang Man Vực nhưng vẫn có thể so sánh một hại
Huống hồ, theo hai mươi năm phát triển, nạn dân trốn chạy đến đây cũng có rất nhiều người nhập ngũ, binh lực dần dần cường đại.
Binh lính nhiều thì cần đến lượng lớn trang bị tinh xảo.
Cũng may Âu Dương Tuệ đi vào Chân Vũ Thần Vực mang theo Đoán Tạo Sư Đoán Tạo Giới ngày đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ chế tạo chiến giáp cùng binh khí.
Cũng không ít trưởng lão Thượng Càn đan cung và Nguyệt Hoa Đan Cung Dược Giới lén đến Chân Vũ Thần Vực luyện chế đan dược.
Có Tiên thạch, có trang bị, có đan dược, chỉ cần có đầy đủ thời gian, đừng nói Chấn Thiên Đế Thành coi như Bắc Trung Ương Vực, cũng sẽ vô cùng cường đại!
Năm đó Vân Phi Dương từng muốn chấn hưng Chấn Thiên Đế Thành, lại không nghĩ rằng con trai mình đang giúp mình hoàn thành mục tiêu này.
Bắc Trung Ương Vực ngày càng cường đại, mà Tây Vực và Nam Trung Ương Vực chỉ có thể đau khổ trông coi thành trì không nhiều còn lại, cố gắng kéo dài hơi tàn.
Nếu Hoang Man Vực không tính chậm rãi mài chết bọn họ, hai vực sợ đã sớm bị nuốt.
Rất nhiều gia tộc và tán tu khi biết Bắc Trung Ương Vực ngày càng cường thịnh, lòng càng dao động mà di chuyển đến đây.
Thời gian trôi qua, thoáng cái lại qua thêm mười năm.
Gia Cát Cẩm thống kê tình hình phát triển của Bắc Trung Ương Vực, tiểu vị Tiên Vương hơn một ngàn, đại vị Tiên Vương hơn ba trăm, người có thể so với Tiên Đế có hơn hai mươi.
Binh lực lại có hơn 600 vạn, binh lính Linh tộc có 340 vạn, Ma tộc 100 vạn, còn võ giả nội vực chiêu mộ những năm gần đây.
Từ sau khi Vân Phi Dương rời đi, Bắc Trung Ương Vực đã phát triển mấy chục năm, binh hùng tướng mạnh, tư nguyên sung túc, không còn sợ Hoang Man Vực đột kích.
– Thiếu thành chủ.
Vào một ngày kia, Dịch tiên sinh nói.
– Thời điểm để chúng ta mở phản kích đến rồi.
Vân Vô Ưu vui mừng không thôi.
Thay cha chưởng quản Bắc Trung Ương Vực, không giờ khắc nào hắn lại không nghĩ đến việc phái binh giết ra ngoài đoạt lại các Vực bị chiếm.
Hoang Man Vực xâm lấn hơn năm mươi năm, Gia Cát Cẩm lệnh cho Hoàng Phủ Giám suất quân, Viêm Sương cùng Trầm Thanh làm phó tướng, suất 50 vạn quân trùng trùng điệp điệp đánh tới Đông Vực.
Bọn họ cũng không lấy chiến thuyền mà khống chế Hải Thú dưới trướng Hỗn Thế Yêu Sa, trong bảy ngày ngắn ngủi leo lên Đông Vực, mở ra trận phản kích đầu tiên!
– Bắn tên!
Bên ngoài Đan Nghiệp Thành tại biên giới Đông Vực, mũi tên rơi xuống như mưa, trong nháy mắt rơi vào trong tường thành gây nên tiếng nổ lớn liên tiếp.
Xoát!
Xoát!
Sau khi bắn tên qua đi, 100 ngàn binh lính Linh tộc lui lại, 100 ngàn binh lính khác thay thế, dựng Bạo Liệt Nỗ qua nhiều lần cải tiến lên.
– Bắn tên!
Viêm Sương ra lệnh.
Xoát! Xoát! Xoát ——
Trong tia sáng chói mắt, bạo liệt tiễn mang theo lực lượng kinh khủng đập tới.
Hai vòng tấn công, tường thành Đan Nghiệp Thành không chịu nổi mà vỡ tan.
– Giết!
Trầm Thanh vung trường thương xung phong đi đầu, 100 ngàn binh lính Linh tộc theo sát phía sau!
– Ngăn cản bọn họ!
– Bắn tên! Bắn tên!
Xoát! Xoát!
Trên tường thành Đan Nghiệp Thành nhất thời bay đến một hàng mũi tên, uy lực mặc dù không bằng bạo liệt tiễn nhưng cũng phát ra lực lượng cường thế.
Ông!
Nhưng thời khắc mũi tên bay tới, Trầm Thanh đánh ra kết ấn tạo ra cự thuẫn ngăn lại tất cả.
– Giết!
– Giết!
Mượn nhờ cự thuẫn yểm hộ, 100 ngàn binh lính Linh tộc như thủy triều giết vào theo tường thành vỡ tan, trong lúc nhất thời, nội thành lấp lóe ánh sáng, mảnh vỡ cùng huyết dịch bay loạn, vô cùng thảm liệt!