Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1970
Biết Trầm tiền bối luyện chế đan dược thành công, Lâm Chỉ Khê, Lương Âm mừng rỡ không thôi.
Mười hai năm nỗ lực, năm năm làm bạn chỉ chờ đợi một ngày này.
Trầm Hạo nói.
– Viên thuốc này gọi Thanh Thần Tán Công Đan, tuy có thể cho hắn khôi phục thần trí nhưng phải trả giá lớn. Đó là tán đi một thân tu vi, bắt đầu tu luyện lại từ đầu.
– A?
Lương Âm che miệng.
Lâm Chỉ Khê nhíu chặt liễu mi.
Nàng hiểu rõ tính cách của Vân Phi Dương, nếu như tỉnh táo lại mà không có một chút tu vi, khẳng định rất khó tiếp nhận sự thật.
Trầm Hạo nói.
– Có muốn sử dụng hay không tự các ngươi quyết định.
Nói xong, bỏ Thanh Thần Tán Công Đan xuống rồi rời đi.
Hai nhìn vào viên thuốc trên bàn trầm tư. Trong lúc nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào.
Các nàng hi vọng Vân Phi Dương tỉnh táo lại, nhưng không hy vọng mất đi một thân tu vi. Dù sao, từ khi trọng sinh đến nay, hắn thật vất vả mới đi đến được bước này. Nếu như hết thảy đều trở thành hư vô, thật là rất đả kích.
– Làm sao bây giờ?
Lương Âm nhìn Lâm Chỉ Khê, trong lòng không quyết định được.
– Phục dụng.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Trầm tiền bối bỏ ra năm năm mới có thể luyện chế được đan dược này. Muốn để cho Vân Phi Dương khôi phục, chỉ có cách duy nhất này.
Lương Âm nói.
– Hắn rất coi trọng võ đạo, nếu như không có tu vi, sau khi tỉnh lại có lẽ sẽ không gượng dậy nổi.
Ánh mắt Lâm Chỉ Khê kiên định nói.
– Hắn càng không hi vọng sẽ bị điên.
Lương Âm trầm mặc.
Đúng vậy.
Cuối cùng Lâm Chỉ Khê đưa ra lựa chọn, lấy đan dược cho Vân Phi Dương điên ăn vào.
Sau khi phục dụng đan dược, Vân Phi Dương lâm vào mê man. Trong quá trình này, năng lượng cuồn cuộn bên trong thân thể bắt đầu tiêu tán, phai mờ thành hư vô.
Tình huống liên tục duy trì hơn một tháng mới dừng lại. Trầm Hạo đã bí mật quan sát, lúc này mới sợ hãi than.
– Năng lượng trong tiên hạch tên này thực to lớn.
Cổ Bá Đạo nói.
– Khó trách sau khi lĩnh ngộ được Vạn Tượng Phong Ma Chưởng lại không kiêng nể gì thi triển.
– Đáng tiếc.
Hắn lắc lắc đầu.
– Vì đổi lấy sự tỉnh táo, một thân tu vi đổ về biển đông.
– Không có cách nào.
Trầm Hạo nói.
– Chỉ có cách bỏ.
– Lại nói.
Hắn cười nói.
– Chỉ tán đi tu vi, không phải vĩnh viễn không thể tu luyện.
Cổ Bá Đạo bĩu môi.
– Nếu như là ta, đột nhiên mất đi tu vi, khẳng định không thể thừa nhận đả kích, mà cam chịu.
Con đường võ đạo, phải nói dài dằng dặc.
Võ giả tu luyện đến tầng thứ càng cao, không ai muốn mất đi tu vi của mình. Nếu quả thật như thế, số lượng người lựa chọn cam chịu, hoặc tự đoạn mình cũng không phải ít.
Trầm Hạo nói.
– Hi vọng hắn có thể chịu đựng.
Lại qua nửa tháng.
Vân Phi Dương rốt cục cũng tỉnh táo. Khi hắn lần nữa mở mắt, ánh mắt ngây ngô, ngốc trệ không còn gì.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm mừng rỡ không thôi.
Nhưng khi cảm nhận được không có chút khí tức nào, tâm trong nháy mắt rơi vào hầm băng.
– Khục!
Vân Phi Dương vội ho một tiếng, suy yếu đứng dậy, nhẹ nhàng nâng tay, khổ sở lên tiếng.
– Đây chính là cái giá để thanh tỉnh?
Hắn nhớ kỹ từng sự việc xảy ra khi bị điên, nhớ được bản thân đã sử dụng Thanh Thần Tán Công Đan.
– Ha ha ha!
Vân Phi Dương cười, cười rất thê thảm, cười đến điên cuồng, cả người trở nên đồi phế.
– Phi Dương!
Lâm Chỉ Khê tự trách.
– Thật xin lỗi, để chàng mất đi tu vi.
Lương Âm vội nói.
– Là ta xui khiến nàng, muốn trách thì trách ta đi.
Nàng sẽ không giao trách nghiệm cho Lâm Chỉ Khê, chính mình gánh chịu.
Vân Phi Dương thu hồi tiếng cười, ôn nhu nói.
– Đồ ngốc, các nàng tiến vào Linh Dược Sơn mười hai năm chỉ vì để cho ta thanh tỉnh, sao ta có thể trách!?
– Ách?
Lương Âm ngạc nhiên.
Vân Phi Dương đứng dậy xuống giường, cười nói.
– Có phải nàng nghĩ rằng khi ta không có tu vi, nhất định sẽ uể oải, thất lạc?
Lương Âm gật gật.
Nàng vốn nghĩ vậy.
Vân Phi Dương cười nói.
– Tuy ta mất sạch tu vi nhưng còn có các nàng, sao ta có thể cam chịu?
Lâm Chỉ Khê nghe vậy, lo lắng trong lòng rốt cục buông xuống.
Hắn không vì mất đi tu vi mà không gượng dậy nổi, các nàng nghĩ nhiều.
Nếu đổi lại trước kia, Vân Phi Dương khẳng định sẽ uể oải. Nhưng bây giờ, hắn chỉ có một chút khí chất đồi phế, nội tâm không hề cảm thấy thất lạc.
Trải qua lần bị điên này, hắn hiểu rất rõ, thứ quan trọng nhất lúc này không phải võ đạo, mà là nỗ lực bù đắp cho nữ nhân mình.
Sau khi tỉnh dậy, Vân Phi Dương hoàn toàn không có suy nghĩ đến vấn đề tiếp tục tu luyện võ đạo, mà một mực bồi bạn cùng Lâm Chỉ Khê và Lương Âm.
Hắn vô sỉ, tươi cười đề nghị, có muốn cả ba người cùng nằm trên một cái giường lớn hay không, kết quả là bị hai nàng quả quyết cự tuyệt, đối xử lạnh nhạt.
Một năm.
Dong chơi trong một năm.
Vân Phi Dương không hề để ý đến việc tu luyện võ đạo. Hắn mang theo hai nữ đi chơi khắp Cổ gia, thậm chí du ngoạn toàn Thái Vũ Vực, vô sầu vô ưu.
Năm đó, hắn đã từng mất đi tu vi. Nhưng lần này lại rất thoải mái, thậm chí không nghĩ đến việc ở Chân Vũ Thần Vực nữa.
– Phi Dương.
Một ngày nào đó, Lâm Chỉ Khê lên tiếng.
– Chàng tính cứ sinh hoạt như vậy?
Vân Phi Dương trầm mặc một lúc, đáp.
– Ta chỉ muốn bồi tiếp các nàng thật tốt để đền bù những thiệt thòi các nàng phải chịu mấy năm nay.
– Nếu như chàng cảm thấy chúng ta thua thiệt, vậy thì nên nhanh chóng giải quyết sự việc tại Chân Vũ Thần Vực. Sau đó ẩn cư, dùng tuổi già để đền bù là được.
Lương Âm nói.
Tuy nàng có lúc tức giận Vân Phi Dương chạy đông chạy tây, chung đụng ít, xa cách nhiều. Nhưng nàng cũng biết, bây giờ không phải thời điểm nói chuyện nhi nữ tình trường.
– Có lý.
Vân Phi Dương duỗi cái lưng mệt mỏi, ngạo nghễ nói.
– Nghỉ ngơi lâu như vậy, giờ tu luyện lại từ đầu thôi.
Một khắc này, cảm giác đồi phế ngưng tụ quanh người hắn lập tức tiêu tán. Ánh mắt phát ra sắc bén phảng phất như một thanh kiếm mới rút ra khỏi vỏ.
– Trầm tiền bối.
Vân Phi Dương tìm tới Trầm Hạo, nói.
– Ta muốn nhanh chóng tăng lên tu vi, ngài có biện pháp gì không?
Hắn biết mình chỉ mất tu vi, còn có thể tu luyện lại từ đầu. Có thể nhanh chóng tăng tiến tu vi hay không thì chỉ có thể dựa vào Trầm tiền bối.
– Tiểu tử.
Trầm Hạo cười nói.
– Ta vốn cho rằng sau khi ngươi mất đi một thân tu vi sẽ trầm luân.
Vân Phi Dương nói.
– Nữ nhân của ta, huynh đệ của ta đều đang đợi ta trở về. Sao lại có thể vì chút ngăn trở này mà mất phương hướng!
Trầm Hạo gật đầu.
– Đi theo ta.
Vân Phi Dương theo hắn đi vào một khu vực vắng vẻ của Cổ gia, nơi đó có một tòa trận pháp lấp lóe lưu quang.
Trầm Hạo đứng trước trận pháp nói.
– Trận pháp này gọi Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận, do sư tôn ngươi năm đó mang từ bên ngoài về. Tiểu Vũ đang bế quan tu luyện bên trong, có thể giúp tăng nhanh cảnh giới.
Ánh mắt Vân Phi Dương nóng rực.
Sau khi mình tiến vào nội vực, cảnh giới của Tiểu Vũ đột nhiên tăng mạnh, sau đó lại vượt qua cả mình. Điều này đủ để chứng minh Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận là bảo địa tu luyện!
Trầm Hạo nói:
– Trận pháp này đã bị sư tôn của ngươi cải tiến, có thời gian hạn chế. Ngươi chỉ có thể tu luyện ở bên trong năm mươi năm. Còn về có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong hay không thì phải xem nỗ lực của ngươi.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu, cất bước tiến vào bên trong.
Khôi phục đỉnh phong?
Đây chỉ là cơ bản nhất.
Mình còn phải sử dụng Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận để có thể đột phá đến đại vị Tiên Vương vững chắc kỳ, thậm chí đỉnh phong, thậm chí có thể so với Tiên Đế!