Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1969
–
Trên thế giới này có rất nhiều cao nhân ưa thích đột nhiên xuất hiện tại thời điểm võ giả chán nản nhất, rồi thu người đó làm đồ đệ.
Bắc Môn Cửu Thiếu rất may mắn, hắn bị một lão đầu gọi Đào Lộc đến từ Chư Thiên Vực trùng hợp đi ngang qua nhìn trúng.
– Tiền bối.
– Ngươi thật có thể bảo vệ ta an toàn?
Trên đường theo Đào Lộc tiến về Hồng Uy Đế Thành, Bắc Môn Cửu Thiếu vẫn có chút lo lắng hỏi.
– Tiểu tử, ngươi nói nhảm quá nhiều, lão hủ đã muốn bảo vệ ngươi an toàn, vậy khẳng định không phải nói láo.
Đào Lộc không nhịn được nói.
– Hiểu rõ, hiểu rõ.
Bắc Môn Cửu Thiếu vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất nghi vấn, hắn lại không biết thực lực chân chính của lão nhân này, sợ là cao chiêu của Vân Phi Dương.
Lại đi một đoạn đường, hắn rốt cục lấy hết dũng khí hỏi:
– Tiền bối, ngài hiện tại có cảnh giới gì?
Đào Lộc không trả lời mà hỏi lại.
– Tối cường cảnh giới của vực các ngươi có phải Tiên Đế?
– Không sai.
Bắc Môn Cửu Thiếu đáp.
Đào Lộc không chút nghỉ ngợi nói.
– Thực lực vi sư bây giờ, một người đánh mười cường giả Tiên Đế không nói chơi.
– Tê!
Bắc Môn Cửu Thiếu hít một ngụm khí lạnh.
Một người đánh mười Tiên Đế, nếu như nói thật, thực lực lão nhân này thật đáng sợ!
– Tiền bối, có thể bộc lộ tài năng cho vãn bối không?
Bắc Môn Cửu Thiếu vẫn không quá tin tưởng, hắn muốn tận mắt chứng thực.
Đào Lộc cũng biết tên này hoài nghi mình, sau đó chỉ một con hung thú trong sơn lâm.
– Xem cho rõ.
– Vâng!
Bắc Môn Cửu Thiếu mở to mắt.
Đào Lộc nhẹ nhàng vung tay, quanh thân tản mát ra một cỗ khí tức quỷ dị, trong nháy mắt đánh úp về phía đầu hung thú có thể so với đại vị Tiên Vương kia.
Kết quả, cái gì cũng không phát sinh.
– Cái này…
Bắc Môn Cửu Thiếu sụp đổ.
Nhưng một giây sau lại trợn mắt hốc mồm, bởi vì đầu hung thú kia vẫn không nhúc nhích đứng đấy, phảng phất như dừng lại vĩnh hằng.
– Tiểu tử.
Đào Lộc nói:
– Chúng ta đi thôi.
– Tiền bối…
Bắc Môn Cửu Thiếu yếu ớt hỏi.
– Đầu hung thú kia bị làm sao, tại sao không nhúc nhích, thật giống như bị trói buộc?
Đào Lộc nói:
– Nghe nói qua Không Gian Pháp Tắc chưa?
Bắc Môn Cửu Thiếu lắc đầu.
– Vãn bối nghe nói qua không gian thuộc tính, chưa nghe nói qua không gian pháp tắc.
Đào Lộc khinh thường nói.
– Không gian thuộc tính chỉ là cấp bậc thấp, không gian pháp tắc mới là chân lý chí cao vô thượng.
Bắc Môn Cửu Thiếu nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng một đầu hung thú có thể so với đại vị Tiên Vương bị cái phất tay trói buộc, thực lực lão nhân này khẳng định mạnh đến nổ tung!
Đào Lộc nói.
– Tiểu tử, vực này của ngươi quá yếu, ta không thể tùy ý bạo phát, cho nên chỉ có thể bộc lộ tài năng nho nhỏ cho ngươi xem.
– Vãn bối hiểu rõ!
Bắc Môn Cửu Thiếu hiện tại không chút nghi vấn nữa cũng âm thầm nghĩ, mình theo hắn đi Chư Thiên Vực, qua một phen tu hành, có thể trở về tự tay giết chết cừu địch!
– Vân Phi Dương!
– Chúng ta chờ xem!
Bên trong Hồng Uy Đế Thành, tiếng kêu thảm thiết của Bắc Môn Sinh rốt cục yếu dần, cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép ngã trên mặt đất, vô cùng thê thảm.
Vân Phi Dương đứng trước mặt hắn, cao ngạo như thần thánh đang nhìn xuống một con kiến hôi, nói.
– Chết đi.
– Vù vù ——
Toàn thân Bắc Môn Sinh bị ngọn lửa bao phủ, dưới thống khổ khi chịu thiêu đốt, hóa thành hư vô.
Cuối cùng, kẻ cầm đầu diệt đi Thần Giới, để vô số đại lục cùng sinh linh bị thôn phệ hồn phi phách tán.
Vân Phi Dương quét qua cao tầng Bắc Môn gia, lạnh lùng nói.
– Bắc Môn gia này cũng không tất yếu tồn tại nữa.
– Xoát!
– Xoát!
Trong khoảnh khắc, một cỗ linh hồn bá đạo bạo phát bao phủ toàn bộ võ giả cao tầng Bắc Môn gia.
– Bành! Bành!
Dưới sự đè ép của linh hồn lực cường đại, kinh mạch mọi người đứt từng khúc, tiên hạch trong đan điền hóa thành hư vô, biến thành phế nhân, vĩnh viễn không cách nào tu luyện.
Bắc Môn gia cũng không bị hủy diệt.
Bởi vì Vân Phi Dương chỉ phế bỏ tu vi của cao tầng trong gia tộc, sau đó vung tay áo rời đi.
Bước kế tiếp, hắn phải dùng thủ đoạn tương tự, đi diệt Nam Môn gia, dù sao tại Hạ giới, gia tộc này từng đến truy sát mình.
– Phù phù!
– Phù phù!
Không bao lâu, gia chủ Nam Môn gia cùng các cao tầng, kinh mạch đứt từng khúc ngã trên mặt đất, từ đó biến thành phế nhân.
Sau khi giải quyết hết Nam Môn gia, Vân Phi Dương lại lần lượt đi một chuyến Đông Môn cùng Tây Môn, dùng phương thức đồng dạng để tứ đại gia tộc triệt để đánh mất lực chiến đấu.
Đối với loại người động một cái thì giết cả nhà người ta như Tứ Môn gia tộc, Vân Đại Tiện Thần đã làm việc ôn nhu, chỉ phế bỏ cao tầng, không động đến dòng chính cùng phụ nữ và trẻ em.
– Kỳ quái.
Sau khi rời đi Tây Môn gia, Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm bao phủ Đế Thành hỏi.
– Tên Tiểu Thần Chủ kia ở nơi nào?
Hắn sẽ không quên Bắc Môn Cửu Thiếu, dù sao năm đó ở Tiểu Thần Giới, hai người đã từng giao thủ qua.
– Vân Phi Dương.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh.
– Ta ở chỗ này!
– A?
Vân Phi Dương khẽ giật mình, quay người nhìn lại.
Chỉ thấy Bắc Môn Cửu Thiếu bước nhanh đến, kinh ngạc hô.
– Làm sao ngươi đột nhiên xuất hiện?
– Quả nhiên!
Nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc của Vân Phi Dương, Bắc Môn Cửu Thiếu càng thêm khẳng định, Đào Lộc vừa nói không sai.
Nói cái gì?
Đào Lộc nói.
– Tiểu tử, đi theo bên cạnh ta, người nào cũng không thể phát hiện ngươi.
Mới đầu Bắc Môn Cửu Thiếu có chút bán tín bán nghi, nhưng đi đến Vân Phi Dương trước mặt, nếu không có hô lên, hắn cũng sẽ không phát hiện, lúc này mới tin tưởng.
Có cao thủ mạnh như thế kề bên, mình sao lại sợ hắn?
Bắc Môn Cửu Thiếu nắm quyền, phẫn nộ nói.
– Vân Phi Dương, mối thù ngươi giết phụ thân, sớm muộn có một ngày, ta sẽ trả lại gấp đôi!
– Thật sao?
Vân Phi Dương ánh mắt lạnh lùng xuống, nhưng vẫn cảnh giác nhìn về phía lão đầu kia.
– Tiền bối rất lạ, không biết tôn tính đại danh?
Bắc Môn Cửu Thiếu mừng rỡ trong lòng.
Làm cho tên này chủ động xưng tiền bối, người sư tôn này của mình quả nhiên cường hãn không thôi.
– Hừ.
Vì có thể lôi kéo làm quen tốt hơn cùng Đào Lộc, hắn lạnh lùng nói.
– Nghe kỹ, sư tôn ta tên Đào Lộc, đến từ Chư Thiên Vực!
– Chư Thiên Vực?
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến.
Bắc Môn Cửu Thiếu thấy thế, nhất thời khẳng định, tên này nhất định nghe nói qua Chư Thiên Vực, nếu không cũng sẽ không chấn kinh.
Đào Lộc còn thản nhiên nói.
– Đồ nhi, hắn chính là cừu nhân của ngươi?
– Đúng vậy.
Bắc Môn Cửu Thiếu căm hận nhìn Vân Phi Dương.
Đào Lộc liền nói.
– Đã như vậy, bây giờ đi qua đánh hắn hai quyền, trước tiên phát tiết cừu hận, đợi về sau quay lại tự tay giết hắn.
Bắc Môn Cửu Thiếu khổ sở nói.
– Sư tôn, thực lực kẻ này cường hãn, ta đi qua chỉ có chết.
– Yên tâm đi.
Đào Lộc thản nhiên nói:
– Lúc nói chuyện cùng ngươi, vi sư đã sử dụng không gian pháp tắc trói buộc hắn lại, hiện tại đã không thể động đậy.
Bắc Môn Cửu Thiếu giật mình, quay đầu nhìn về phía Vân Phi Dương, quả nhiên thấy tên kia không nhúc nhích, ngay cả sợi tóc cũng dừng lại giữa không trung!
Cơ hội tốt!
Bắc Môn Cửu Thiếu đại hỉ, nắm quyền đi đến, ánh mắt lóe ra căm giận ngút trời.
– Xoát!
Cuối cùng, quyền đầu mang theo phẫn nộ đập tới.
Nhưng không ngờ, thời điểm sắp đánh trúng Vân Phi Dương lại bị hắn tuỳ ý bắt lấy.
– Ngươi!
Bắc Môn Cửu Thiếu hãi nhiên không thôi.
Hắn không phải bị Đào Lộc trói buộc à, tại sao có thể động?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
– Đần độn, thật sự cho rằng trên đời này có Chư Thiên Vực, có cao thủ đi ngang qua, thu ngươi làm đồ đệ để ngươi báo thù?
– Ha ha ha.
Lão đầu xấu xí cười to một tiếng, khuôn mặt biến hóa, trong nháy mắt hóa thành một người trẻ tuổi bất phàm.
– Phi Dương, ngươi vạch trần nhanh vậy, sao không chơi nhiều chút?
Hắn là ai?
Hắn là Lâm Dật Phong!
Còn về chuyện đến từ Chư Thiên Vực, hoàn toàn là hư cấu, ngay cả cái tên Đào Lộc cũng là xảo trá.