Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1965
Vân Phi Dương được đưa đến Thái Vũ Vực, ném vào Băng Hỏa Thần Đàm – nơi ma luyện băng hỏa của Cổ gia. Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng bị mang đến cùng một chỗ khác.
Ngay từ đầu, Trầm Hạo cũng không tính mang hai nữ nhân này đến, nhưng khi thấy các nàng không sợ thương vong, nhất thời nhớ lại trước kia cũng có một người không rời, không bỏ tận tâm hầu hạ mình.
Khi đó hắn tuổi trẻ cuồng ngạo, ở Bắc Huyền Đại Lục gặp phải vô số nguy cơ nhưng cũng ngay thời khắc sinh tử ấy, hồng nhan tri kỷ bên cạnh làm bạn đã không tiếc lấy tính mạng ra bảo hộ.
Bây giờ mặc dù có thành tựu, xông xáo vũ trụ, nhưng cũng chưa từng quên nữ nhân nỗ lực, phụng hiến vì mình.
– Hai nữ oa này, một nắm giữ Băng hệ, một lại nắm giữ Hỏa hệ, hai thể chất này không tệ, nếu bồi dưỡng sẽ càng thêm giá trị.
Cổ Tâm Di nói.
Trầm Hạo cười đáp lại.
– Vậy làm phiền nàng rồi.
Cổ Tâm Di lắc đầu.
– Chỉ là tâm hai người này… không cách nào tĩnh tâm tu luyện được.
– Aizzz.
Trầm Hạo thở dài một hơi.
– Bí thuật tên này thi triển quá cường hãn, tác dụng phụ cũng chẳng yếu, phải nói cực mạnh, tuy có Băng Hỏa Thần Đàm hỗ trợ áp chế, nhưng có thể vượt qua hay không vẫn phải dựa vào chính hắn.
Cổ Tâm Di nói.
– Nếu như có phụ thân ở đây thì không cần lo, lấy thực lực của người, tùy tiện nhấc tay cũng có thể giúp hắn vượt qua khổ nạn.
Trầm Hạo tò mò hỏi:
– Tâm Di, nhạc phụ đại nhân đi đâu mà lâu vậy còn chưa có tin tức?
Cổ Tâm Di đáp.
– Mẫu thân từng nói, hình như phụ thân đi đến một nơi gọi là Hồng Mông Chi Cảnh.
– Hồng Mông Chi Cảnh?
Trầm Hạo nói:
– Đó là một Vực hả?
Cổ Tâm Di lắc đầu
– Không rõ, chỉ biết chỗ đó có rất nhiều Viễn Cổ Cự Thần.
– Viễn Cổ Cự Thần?
Ánh mắt Trần Hạo nhất thời sáng rực.
Hắn thấy, có thể xưng Viễn Cổ Cự Thần nhất định là một siêu cấp cường giả lão cổ, thực lực sợ rằng cũng chẳng kém gì nhạc phụ đại nhân.
– Phốc!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt cũng dần chuyển biến tốt.
Trầm Hạo cười nói.
– Kẻ này có ý chí rất mạnh, sẽ không có nguy hiểm gì rồi.
Vân Phi Dương thi triển Chiến Thần Hồn Thể, lại được ngâm trong Băng Hỏa Thần Đàm, khí tức đáng sợ ban đầu cũng dần bị tiêu tán.
Tuy tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng muốn hóa giải toàn bộ thì cần phải chờ một khoảng thời gian.
Trọn vẹn ba năm, Vân Phi Dương mới mở mắt, nước trong thanh khiết ban đầu vì nhiều lần phun máu đã nhuộm màu đen nhạt.
– Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm đứng bên trên nhìn thấy nam nhân mình tỉnh táo lại đều che miệng mà khóc.
Ba năm, hơn một ngàn ngày trôi qua.
Hai nàng đều lo lắng cho an nguy của Vân Phi Dương, cơm ăn không ngon, tối ngủ không yên, bây giờ hắn cũng tỉnh lại, rất khó kiềm chế tâm tình.
– Ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì xảy ra?
Vân Phi Dương đang đắm mình trong hồ nước, sắc mặt bình thường nhưng hai mắt ngốc trệ, phảng phất như quên hết mọi thứ, lại phảng phất như…điên.
– A.
Trầm Hạo đi tới, lắc đầu nói:
– Băng Hỏa Thần Đàm có thể loại trừ tà khí trong cơ thể tránh cho hắn bạo phát mà chết nhưng không cách nào trả lại cho hắn nguyên vẹn như ban đầu, hắn hiện tại đã điên.
Lâm Chỉ Khê run rẩy, thanh âm nghẹn lại như không thể tin.
– Trầm tiền bối, có biện pháp nào để phu quân ta có thể khôi phục không?
– Có.
Trầm Hạo nói.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm vui mừng khôn xiết, nói:
– Biện pháp gì?
Trầm Hạo nhìn về nơi xa, thẳng đến nơi có một ngọn núi, nói:
– Ngọn núi kia tên Linh Dược Sơn, hội tụ những thần dược tinh thuần nhất, các ngươi có thể tìm ra ba loại dược liệu Long Cam Thảo, Địa Hoàng Tinh, Thanh Thần Thảo, thì có thể để hắn khôi phục thần chí ban đầu.
– Trầm tiền bối.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Ba loại dược liệu này hình dáng ra sao?
Trầm Hạo miêu tả đầy đủ hình dáng ba loại dược liệu này cho Lâm Chỉ Khê, cũng chân thành khuyên nhủ.
– Bên trong Linh Dược Sơn có tồn tại cấm thuật, nếu không phải người Cổ gia, khi tiến vào có thể nói thập tử nhất sinh, các ngươi phải suy nghĩ thật kỹ.
– Suy nghĩ kỹ.
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm không chậm trễ thời gian, lên đường tiến về Linh Dược Sơn, cho dù núi đao biển lửa, vì Vân Phi Dương, các nàng cũng sẽ tiến lên.
– Thế gian này chỉ một chữ tình mới có thể làm cho co người quên đi sinh tử, quên đi mọi thứ.
Nhìn hai nữ tử rời đi, Trầm Hạo cảm khái.
Trong lúc mơ hồ, hắn lại nghĩ tới chuyện cũ năm đó, nghĩ tới mình bỏ qua nữ nhân ấy, trong lòng tràn ngập tự trách.
Linh Dược Sơn là nơi tràn ngập dược liệu quý hiếm nhưng cũng tồn tại các loại cấm trận cường đại. Nếu không phải tộc người Cổ gia mà tự tiện tiến vào sẽ phải gánh chịu khảo nghiệm tàn khốc.
Nhiều năm qua, rất nhiều võ giả Thôn Thiên Vực muốn tiến vào nhưng cũng không ít người bởi vậy mà mất mạng, những người toàn mạng trở ra cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mặc dù vậy vẫn có võ giả không biết sợ mà đến đây, dù trải qua muôn trùng mạo hiểm cũng vẫn xông vào một lần.
Như thường ngày, chân núi Linh Dược Sơn tụ tập mấy ngàn võ giả, cũng chẳng dám bước vào. Tất cả đang đợi, đợi cấm trận được tên người giỏi nào đó giải trừ rồi lần mò theo đuôi tiến vào trong núi tìm kiếm dược liệu mình cần.
– A?
– Hai nữ nhân?
– Nhìn cũng khá, chẳng lẽ cũng muốn xông vào Linh Dược Sơn?
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm trèo non lội suối chạy tới đây, bởi vì tướng mạo nghiêng nước nghiên thành, hoa nhường nguyệt thẹn nhất thời hấp dẫn ánh mắt của đám võ giả dưới chân núi Linh Dược Sơn.
– Hai vị cô nương.
Một võ giả cười nói.
– Bên trong Linh Sơn Dược phủ đầy cấm trận, nguy hiểm rình rập, hai vị tốt nhất chớ xông vào, miễn cho phí phạm nhan sắc trời ban.
– Đừng xen vào việc của người khác.
Lương Âm lạnh lùng lên tiếng.
Lâm Chỉ Khê không nói, đôi mắt khóa chặt vào lưu quang lấp lóe phía trước, thầm nghĩ:
– Trầm tiền bối nói, mỗi khi đến buổi trưa, cấm trận sẽ biến mất, thời gian hiện tại chắc cũng không khác gì nhiều.
– Hắc hắc.
Một võ giả nhếch miệng cười nói.
– Tính khí vị cô nương này rất nóng nảy.
Khi đang nói chuyện, ánh mắt không kiêng nể gì mà đánh giá Lương Âm.
– Vù vù
Đột nhiên, một cổ hỏa diễm nhào tới, trong nháy mắt bao phủ hắn, chỉ thấy hắn thống khổ hét thảm.
Võ giả bên cạnh thấy thế, biến sắc, cả kinh hô.
– Hỏa thuộc tính thật tinh thuần, nữ nhân này không đơn giản.
– Xoát!
Lương Âm vung tay thu hồi hỏa diễm, lạnh lùng nói.
– Lần sau lại còn nhìn loạn thì xem chừng mạng chó của ngươi.
Ngọn lửa nướng cháy võ giả, miệng sùi bọt mép ngã trên đất, run rẩy đáp lời.
– Không…không dám.
Đi ra bên ngoài, đôi lúc cần phải khiêm tốn, nhưng có đôi lúc cần phải kiêu căng ương ngạnh, tỉ như Lương Âm bây giờ, nhẹ tay giáo huấn một tên võ giả làm gương cho võ giả xung quanh.
– Ông~~!!!
Lại chờ thêm một lúc, khi lưu quang phía trước hơi không ổn định, rồi chợt biến mất không thấy gì, âm thanh uy nghiêm vang lên.
– Linh Dược Sơn mở ra!
– Chúng ta đi!
Mấy võ giả lúc này thi triển thân pháp tiến vào Linh Dược Sơn, những võ giả khác cũng tranh nhau tiến vào, dường như sợ chậm trễ linh dược sẽ bị cướp sạch.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm nhìn nhau, ăn ý cất bước tiến vào Linh Dược Sơn, từ đó mở ra con đường tìm thuốc gian nan cho Vân Phi Dương.