Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1966
Vân Phi Dương thoát khỏi nguy hiểm, không nổ tan xác mà chết thi triển Chiến Thần Hồn Thể đệ tam biến lại không thể tránh lần nữa lâm vào trạng thái điên cuồng.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm vì muốn giúp hắn khôi phục, nên theo chỉ điểm của Trầm Hạo, tiến vào Linh Dược Sơn trùng điệp nguy hiểm tìm kiếm ba loại dược liệu.
Những chuyện này thì không cần tự thuật rõ ràng để tránh bị người đọc nói, một cốt truyện rồi mà ba chương chưa nói xong, cho nên vẫn nên nói trước tình huống Chân Vũ Thần Vực hiện tại.
Vân Phi Dương ở Băng Hỏa Thần Đàm loại trừ tà khí trong thân thể mất ba năm, Chân Vũ Thần Vực cũng trôi qua ba năm.
Trong thời gian này, sau khi Man Hoang Vực tổn thất một Hoang Đế, giận tím mặt, cho nên khởi xướng công kích Bắc Trung Ương Vực càng mãnh liệt.
Cũng may, lúc Vân Phi Dương tiến về Kỷ Lăng Thành, đã lưu lại 300 vạn binh lính ở Chấn Thiên Đế Thành, cấp cho Gia Cát Cẩm binh lực để chống lại!
Mấy tháng ác chiến qua đi, Man Hoang Vực nhiều lần tấn công không được lại bị tổn thất nặng nề, cuối cùng bất đắc dĩ lui binh, Bắc Trung Ương Vực có hòa bình ngắn ngủi.
Tuy cũng chỉ tạm thời.
Gia Cát Cẩm biết, Man Hoang Vực rất muốn diệt Chân Vũ Thần Vực, sớm muộn gì cũng sẽ xâm lược quy mô lớn, cho nên vừa tích cực bố trí phòng ngự, vừa tích cực huấn luyện binh lính.
Quả nhiên.
Sau hai tháng, Man Hoang Vực lần nữa khởi xướng tiến công nhưng để Gia Cát Cẩm bất ngờ là, bọn họ không phải tấn công Bắc Trung Ương Vực mà chính là Tây Vực!
– Tướng quân!
– Đề Lăng Thành Tây Vực không giữ được!
– Tướng quân!
– Tuy Lăng Thành Tây Vực thất thủ!
Tin tức lần lượt truyền về từ tiền tuyến, thành trì trong tay Trường Hồng Tiên Đế đều bị đại quân Man Hoang Vực công kích liên tiếp thất thủ, hoàn toàn bị đánh không có lực hoàn thủ.
– Hừ.
Phá Cổ Tiên Đế cười lạnh nói.
– Đã sớm nói, bọn hắn tập trung toàn bộ binh lực vào Bắc Trung Ương Vực, hết lần này tới lần khác không nghe, hiện tại tốt rồi, bị người ta ngược thành một đống phân.
– …
Khóe miệng Lưu Ly Tiên Đế co giật.
Lão Phá à, ngươi dù sao cũng là Tiên Đế tiền nhiệm, nói chuyện đừng quá tùy ý như thế chứ, có thể văn minh một chút hay không?
Nam Cung Mạc Thương vội nói.
– Nếu như Tây Vực bị đánh chiếm, Trung Ương Vực sẽ hai mặt thụ địch, nên đi trợ giúp bọn họ hay không?
Tuy Phá Cổ Tiên Đế khó chịu lúc trước Trường Hồng Tiên Đế quyết định cố thủ Tây Vực, nhưng vẫn đồng ý.
– Môi hở răng lạnh, nhất định phải đi cứu.
– Chư vị tiền bối.
Dịch tiên sinh ngưng trọng nói.
– Man Hoang Vực có lẽ đang cố ý dẫn chúng ta xuất binh, cho nên tuyệt đối không thể phân tán binh lực, để bọn hắn đạt được âm mưu.
Bàn về thực lực, hắn không bằng mấy vị Tiên Đế, nhưng vẫn là một mưu sĩ không tệ, hắn có thể nghĩ ra chỗ người khác không nghĩ đến.
Gia Cát Cẩm đồng ý.
– Dịch tiên sinh nói đúng, lúc này Bắc Trung Ương Vực ta không thể phân tán binh lực, để cho địch nhân có cơ hội lợi dụng.
Nam Cung Mạc Thương cùng Phá Cổ Tiên Đế trầm mặc.
Mặc dù bọn họ là Tiên Đế có quyền uy, nhưng ở thời điểm này vẫn phải nghe theo mệnh lệnh Gia Cát Cẩm, dù sao, Vân Phi Dương không ở đây, nàng là thống soái chân chính của đại quân.
Về phía Bắc Trung Ương Vực không xuất binh, sau khi Man Hoang Vực chiếm được mấy chục toà thành trì của Tây Vực liền dừng tiến công.
Dưới cái nhìn của bọn họ, diệt Tây Vực dễ như trở bàn tay, nếu như không thể dụ dẫn quân đoàn Bắc Trung Ương ra thì không có chút ý nghĩa.
Thành trì biên cảnh Bắc Trung Ương Vực không chỉ có trận pháp phòng ngự của Vân Phi Dương, còn có người mang Thần hồn dẫn đầu mấy quân đoàn đóng giữ, có thể nói phòng thủ rất kiên cố.
Man Hoang Vực đã từng có ý đồ tập kích bất ngờ, hoặc lùi lách đi qua, công kích một tòa thành trì khác, kết quả đều bị đánh lui, không có chút tiến triển.
Như thế cũng chọc giận cường giả đứng đầu Man Hoang Vực, sau một năm điều động năm Hoang Đế trùng điệp đánh tới.
Đã không cách nào dùng lực lượng quân sự để công phá thành trì, như vậy bọn họ chỉ có thể chủ động dùng lực lượng mạnh nhất diệt từng thành một.
Nhưng năm Hoang Đế ầm vang đánh tới lại không chiếm được chút tiện nghi bởi vì Bắc Trung Ương Vực có ba Tiên Đế đóng giữ, cộng thêm một cường giả cấp Tiên Đế.
Riêng Đông Hoàng Thái Nhất.
Người này rất cường hãn.
Giữa bầu trời Bắc Trung Ương Vực, một người chiến đấu với hai Hoang Đế, nhưng lại chiếm thế thượng phong!
– Lão gia hỏa này quá mạnh!
Sau khi giao thủ, hai Hoang Đế mới ý thức được, nếu như đánh tiếp, sợ rằng sẽ bị thua không ngừng, thức thời lựa chọn rút lui.
Bọn họ vừa đi, ba Hoang Đế đang giao thủ cùng Nam Cung Mạc Thương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lui về. Như thế, Man Hoang Vực muốn dựa vào cường giả đứng đầu đánh bại Bắc Trung Ương Vực không thành.
– Nhờ có Đông Hoàng tiền bối, nếu không, chúng ta cũng không cách nào giữ vững Bắc Trung Ương Vực.
Phá Cổ Tiên Đế vui mừng nói.
– Hừ.
Đông Hoàng Thái Nhất lạnh lùng nói.
– Lão phu nếu không phải vì Tiểu Ưu Ưu, sao lại giúp tiểu tử thúi Vân Phi Dương kia.
Phá Cổ Tiên Đế im lặng, nhưng cũng biết Đông Hoàng tiền bối vốn là điển hình của miệng xà tâm phật.
Man Hoang Vực quyết tâm muốn chiếm đóng Bắc Trung Ương Vực, sẽ không vì một hai lần thất bại mà từ bỏ, lợi dụng Vân Phi Dương đặt mình vào Băng Hỏa Thần Đàm ba năm, lần lượt điều động đại quân cùng cường giả đứng đầu tiến công, tính sơ sơ, binh lính xâm lược tấn công hơn ba mươi lần, Hoang Đế tấn công khoảng năm lần.
Tình hình chiến đấu vô cùng thảm liệt, nhưng có nguồn cung cấp lính dồi dào, cùng rất nhiều người Thần Hồn vững tâm thề sống chết để bọn hắn rất khó vượt qua nửa bước.
– Xoát!
– Xoát!
Một ngày nào đó, bên trong chín vòng xoáy khổng lồ giữa bầu trời, một hàng đạo ánh sáng xuất hiện, đại bộ phận rơi vào Chấn Thiên Đế Thành.
Người tới là bọn người Hỗ Bất Tiếu, bên trong còn có cường giả đứng đầu Nam Cung gia, Công Dã gia, sắc mặt bọn họ tái nhợt, biểu hiện suy yếu cực độ.
Ba năm qua, mọi người vẫn luôn chống lại lốc xoáy không ngừng mở rộng, bây giờ đã triệt để cạn kiệt sức lực cùng tinh thần, không còn khí lực đối kháng.
– Phiền phức!
Phá Cổ Tiên Đế nhíu mày.
Những người này thua trận, vòng xoáy sẽ càng lúc càng lớn, cường giả đứng đầu Man Hoang Vực chỉ ngày càng nhiều!
Quả nhiên như vậy, vẻn vẹn ba ngày, mười mấy Hoang Đế xuất hiện từ trong vòng xoáy, càng nhiều đại quân trùng điệp tiến vào Chân Vũ Thần Vực.
Gia Cát Cẩm cũng chau mày, nếu như chỉ đối kháng quân đoàn Man Hoang Vực, nàng có năng lực đánh một trận nhưng đối phương điều động rất nhiều cường giả đứng đầu, rất khó giữ vững Bắc Trung Ương Vực.
Sợ cái gì, cái đó đến.
Nửa tháng sau, mấy chục đạo quang mang đến từ Nam Vực, treo bên ngoài Chấn Thiên Đế Thành, bọn họ bạo phát khí tức không kém gì Tiên Đế!
Sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất khó coi.
Chấn Thiên Đế Thành chỉ có mình cùng ba Tiên Đế còn có thể chiến đấu, đối phương lại phái ra hơn hai mươi Hoang Đế, dùng chân cũng có thể nghĩ, không thể đánh a!
– Chỉ là một Bắc Trung Ương Vực, vậy mà dây dưa lâu như vậy, thực khiến người ta nổi nóng, hôm nay hóa toàn bộ các ngươi thành tro bụi.
Một Hoang Đế lãnh đạm nói.
– Vù vù ——
Bay giữa không, trung mười mấy Hoang Đế bạo phát khí tức hình thành khí tràng khủng bố đè ép xuống Chấn Thiên Đế Thành.
Nhưng.
Lúc khí tràng chưa rơi xuống, nhóm Hoang Đế đang đứng trên không dần biến mất.
Trong Chấn Thiên Đế Thành, Đông Hoàng Thái Nhất cùng Nam Cung Mạc Thương mấy người cũng đồng thời biến mất.
Không chỉ bọn họ.
Tiên Đế, cường giả cấp Tiên Đế ở Chân Vũ Thần Vực và Hoang Đế Man Hoang Vực đều biến mất.
– Hai vực chi chiến, coi trọng công bằng công chính.
Âm thanh uy nghiêm truyền khắp vực nội.
– Trầm viện trưởng!
Vân Vô Ưu đứng trên thành trì vui vẻ hô.
– Tiểu tử.
Âm thanh Trầm Thiên Hành truyền đến.
– Ông ngoại ngươi và nhóm Tiên Đế Hoang Đế bị ta truyền đến một không gian khác, chiến tranh giữa hai Vực thì giao cho bọn tiểu bối các ngươi.