Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1964
Vân Phi Dương biến mất.
Nhưng sự việc hắn chém giết một Hoang Đế lại giống như gió bão điên cuồng truyền khắp Chân Vũ Thần Vực.
Những võ giả nội vực đang đau khổ giãy dụa, lâm vào hoảng sợ, đều phấn khởi, dấy lên hi vọng mãnh liệt.
Riêng Tây Vực cùng Nam Trung Ương Vực.
Sau khi biết tin tức, sĩ khí các quân đoàn phòng thủ tại thành lớn tăng vọt.
Ngay cả Hoang Đế của Man Hoang Vực cũng bị giết, chỉ cần kiên trì, đánh lui bọn hắn cũng không phải không có khả năng!
Ở thời khắc bi quan nhất, Vân Phi Dương chém giết Hoang Đế thật làm cho người ta phấn khởi, có thể ổn định quân tâm!
Nhóm cường giả Hồng Uy Tiên Đế cùng Trường Hồng Tiên Đế biết hắn chém giết Hoang Đế cũng bị rung động thật sâu.
Lúc Man Hoang Vực xâm lấn, những cường giả đứng đầu này cao cao tại thượng, từng tới giao thủ, đánh thật lâu không chiếm được ưu thế, thậm chí rơi xuống hạ phong.
Mà Vân Phi Dương vừa mới vào Chân Vũ Thần Vực, lại có thể giết chết, thực quá kinh khủng, quá không dám tưởng tượng!
Sau khi Bắc Môn gia biết tin này càng thêm hoảng sợ, bọn họ hiện đang lo lắng không phải người xâm nhập, mà lo lắng Vân Phi Dương hơn.
Dù sao, giữa hai bên có cừu oán, nếu như trận chiến giữa Vực kết thúc, tên kia khẳng định sẽ tìm đến, đến lúc đó dù có Tiên Đế bao bọc cũng rất khó thoát tai họa diệt môn!
– Không có khả năng!
Bắc Môn Cửu Thiếu ngây ngốc nói.
– Làm sao có thể?
Việc Vân Phi Dương giết Hoang Đế với hắn mà nói là một đả kích vô cùng trí mạng, cả người ngơ ngác.
Tây Vực cùng Nam Trung Ương Vực vì Vân Phi Dương giết Hoang Đế mà tràn ngập hi vọng đối với tương lai, nhưng ở Bắc Trung Ương Vực, không khí lại thay đổi dị thường áp lực.
Bên trong Chấn Thiên Đế Thành, dù Trầm Tiểu Vũ hay chúng nữ Gia Cát Cẩm đều đang lo lắng cho Vân Phi Dương, lo lắng hiện tại hắn có an toàn không, có chuyện gì không?
– Yên tâm đi.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Thực lực gia gia ta rất mạnh, nhất định có biện pháp cứu Vân Phi Dương, các cô cũng đừng cả ngày sầu mi khổ kiểm.
Mọi người biết thực lực Long Hồn Chiến Đế rất mạnh, nhưng bọn họ cũng biết, Vân Phi Dương thi triển Chiến Thần Hồn Thể đệ tam biến, tác dụng phụ rất mạnh.
– Trầm cô nương.
Thu Y Thủy khẩn cầu.
– Xin hay mang ta đi tìm Trầm tiền bối, ta có biện pháp cứu phu quân!
Năm đó, sau khi Vân Phi Dương thi triển đệ tam biến, cả người trở nên điên khùng, là nàng lấy tinh huyết chữa tốt cho hắn, cho nên cấp thiết muốn tìm Vân Phi Dương, lại dùng phương pháp giống nhau cứu chữa.
Trầm Tiểu Vũ lắc đầu.
– Ta cũng một mực đang liên hệ gia gia, nhưng lão nhân gia thủy chung không đáp lời, cũng không ở Chân Vũ Thần Vực.
– Không ở Chân Vũ Thần Vực?
Liễu Nhu hỏi.
– Ở nơi nào?
Trầm Tiểu Vũ nâng cằm lên, suy nghĩ.
– Nếu như ta không đoán sai, có lẽ đi Thôn Thiên Vực, nơi ở của ngoại tằng tổ của ta.
– Thôn Thiên Vực?
Phá Cổ Tiên Đế cùng Lưu Ly Tiên Đế nhíu mày, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Há, đúng rồi, Thôn Thiên Vực còn có một cái tên, được xưng Thái Vũ Vực.
– Xoát!
Sắc mặt đám người Phá Cổ Tiên Đế đại biến, cả kinh hô.
– Vực do Thái Vũ tiền bối chưởng khống!
Trầm Tiểu Vũ cười nói.
– Các ngươi nhận biết ngoại tằng tổ của ta?
– Tê!
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Trời ơi, ngoại tằng tổ của nữ nhân này là Thái Vũ tiền bối, nếu đúng như vậy thì, Trầm Hạo chính là con rể của Thái Vũ tiền bối?
– Hắn nhất định không có việc gì.
Lo lắng trong lòng Nam Cung Mạc Thương triệt để buông ra, chúng nữ Liễu Nhu cũng an tâm.
Theo các nàng, Vân Phi Dương là đồ đệ của Thái Vũ, nếu là con rể của Trầm Hạo nữa khẳng định sẽ nghĩ hết biện pháp cứu hắn.
Phía Đông Chân Vũ Thần Vực, trong vũ trụ vô tận, tồn tại một Tinh Vực tự thành, được xưng Thôn Thiên Vực, lại xưng Thái Vũ Vực.
Mảnh Tinh Vực này từng sinh tồn một tộc quần cường đại tự xưng Thần tộc, người thống trị tối cao được xưng Thần Tổ.
Về sau, một tên thiếu niên đến từ Thượng Vũ Đại Lục từng bước một quật khởi, cuối cùng diệt đi Thần Tổ, thành lập hệ thống hoàn toàn mới, sáng tạo ra Thôn Thiên Vực bây giờ.
Tên của thiếu niên kia sau vô tận năm tháng đã rất ít người còn nhớ đến, nhưng vĩnh viễn nhớ kỹ xưng hào của hắn —— Thái Vũ!
Vân Phi Dương cũng không ngờ, sư tôn ngưu bức như vậy.
Bởi vì hắn giờ khắc này đang đưa thân vào bên trong đầm băng cực hàn, thừa nhận hàn khí băng lãnh thấu xương lộng hành quấy rối.
– Ừng ực!
– Ừng ực!
Đột nhiên, nước lạnh băng lãnh đột nhiên toát ra hơi ngâm, nhiệt độ tức tốc tăng lên, phảng phất như đang trong nước sôi.
Vân Phi Dương bên trong, sương lạnh trên lông mày tan đi, toàn thân đổ mồ hôi hột, da thịt trong nước nóng dần đỏ bừng.
Chỉ một lát sau, nhiệt độ nước lần nữa hạ xuống, trở nên cực lạnh.
Vân Phi Dương ở trong đàm, một lát chịu đựng nóng rực tra tấn, một lát trải qua lạnh lẽo ăn mòn, thể nghiệm song trọng băng hỏa khảo nghiệm.
Ở trên bờ tụ tập mười mấy thiếu niên, bọn họ rất hứng thú nhìn sang.
– Tên này là đồ đệ của tổ tiên?
Có người nhỏ giọng thầm thì.
– Nhìn qua rất yếu.
– Theo ta thấy.
Tiểu gia hỏa bên cạnh quệt miệng, nói:
– Hắn coi như khôi phục như lúc ban đầu cũng không chịu nổi một quyền của ta.
Những thiếu niên này, người mặc trang phục giống nhau, hẳn là dòng chính của một gia tộc.
Đột nhiên, có người cả kinh hô.
– Cô nãi nãi đến, mọi người chạy mau!
Câu nói vừa vang lên, sắc mặt các thiếu niên đứng trên bờ đại biến, trong nháy mắt như con khỉ kinh hãi, chạy trốn tứ phía.
Không bao lâu sau.
Một nữ tử uyển chuyển cùng Trầm Hạo đi tới.
Nàng tóc đen như suối, ung dung quý phái, giống như tiên tử hạ phàm.
– Hạo ca.
Nữ tử đứng bên bờ nhìn về phía Vân Phi Dương trong nước, có chút khó hiểu hỏi.
– Tại sao chàng lại đưa hắn đến Cổ gia?
Trầm Hạo nhún vai, nói:
– Còn không phải do cháu gái bảo bối của chúng ta sao, nó bảo ta nhất định phải cứu hắn, nếu không thì không nhận gia gia này nữa.
Cháu gái bảo bối của chúng ta?
Theo câu nói này thì không khó nghe ra, tuyệt mỹ nữ tử chính là nãi nãi Trầm Tiểu Vũ.
Nàng tên Cổ Tâm Di.
Một thân phận khác là con gái của Thái Vũ tiền bối, mẹ gọi Thanh Y, nữ hoàng Túc Sa Nhất Tộc, một cái tên khác là Túc Sa U Nhiên.
Cổ Tâm Di cười nói.
– Nha đầu Tiểu Vũ này ngày càng không hiểu nổi.
Trầm Hạo cười nói.
– Chỉ sợ nàng không biết, cháu gái này của chúng ta đã chủ động khôi phục dáng người.
– Thật sao?
Cổ Tâm Di có chút kinh ngạc.
Trầm Hạo ý vị thâm trường nói.
– Nha đầu Tiểu Vũ này từng nói vĩnh viễn không lấy chồng mới có thể biến thành nữ hài, bây giờ chủ động khôi phục thành hình dạng bình thường, khẳng định động phàm tâm.
Cổ Tâm Di nhìn về phía Vân Phi Dương trong đầm.
– Chàng nói Tiểu Vũ động tâm đối với người này?
– Hẳn là vậy.
Trầm Hạo đáp.
Cổ Tâm Di lại dò xét Vân Phi Dương vài lần, nói.
– Có thể được phụ thân thu làm đồ đệ, thiên tư của kẻ này sợ không kém gì chàng, cũng coi như xứng với Tiểu Vũ.
– Chỉ là…
Nàng nghĩ một lát nói:
– Theo ta được biết, người này rất hoa tâm, cưới không ít nữ nhân.
– Nam nhân mà.
Trầm Hạo nói:
– Tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường.
Vừa dứt lời đã cảm giác lạnh cả người, vội vàng xoay chuyển lời, nghiêm khắc khiển trách.
– Tiểu tử này quá phong lưu, quả thực là bại hoại trong nam nhân!
Cổ Tâm Di cũng không thu hồi khí tức, mà thản nhiên lên tiếng.
– Có phải chàng nghĩ đến việc cưới hết các nàng Mộ Dung Liên Nguyệt, Liễu Như Yên, Hoa Lăng, tam thê tứ thiếp giống như nam nhân bình thường?
– Không dám.
Trầm Hạo chân thành nói.
Cổ Tâm Di vốn muốn nói, lại nghe hắn vội chuyển đề tài.
– Hai cô gái bị ta mang đến kia, giao cho nàng huấn luyện.