Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1963
Một chỗ trên ngọn núi Bắc Trung Ương Vực, một Hoang Đế đến từ Man Hoang Vực bị lợi kiếm đóng đinh phía trên, máu tươi nhuộm đầy vách đá.
Ngọn núi này vốn vô danh, nhưng về sau lại được thế nhân xưng Táng Đế Phong, hàng năm đều sẽ hấp dẫn rất nhiều tuấn kiệt tuổi trẻ đến đây cúng bái.
Đương nhiên, bọn họ không phải cúng bái Tiêu Lăng Nhiên, mà cúng bái kiếm ngân lưu trên đỉnh núi, cúng bái Vân Phi Dương!
Căn cứ ghi chép trong sử sách, một kiếm năm đó khủng bố tựa như chém đứt bầu trời, không chỉ giết một Hoang Đế, đồng thời xốc lên tinh thần cho võ giả Chân Vũ Thần Vực.
Nhưng sau khi Vân Phi Dương giết chết Tiêu Lăng Nhiên, sử sách cũng không có ghi chép nhiều, chỉ ghi một câu biến mất thật lâu sơ lược.
Đó là đoạn lịch sử không ghi rõ, thế nhân không biết, sau khi Vân Phi Dương giết chết một Hoang Đế, đến cùng trải qua cái gì, lại đi chỗ nào.
Thời gian về đến hiện tại, về đến lúc Vân Phi Dương ném Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuyên thấu hư không đóng đinh Hoang Đế trên ngọn núi.
Khí tức táo bạo bắt đầu nội liễm, tóc trắng dần dần khôi phục thành màu đen, thân thể bắt đầu nhỏ dần, cho đến khôi phục như lúc ban đầu.
– Vù vù ——
Vân Phi Dương đứng trên mặt đất vỡ vụn, hô hấp gấp rút, hai tay bắt đầu run rẩy.
– A!
Đột nhiên, hắn ôm đầu thống khổ kêu thảm, thức hải bắt đầu hỗn loạn, trên mặt, trên tay thậm chí trên cổ đều hiện ra từng gân xanh.
Tuy dựa vào Chiến Thần Hồn Thể đệ tam biến cường thế giết chết một Hoang Đế, nhưng mà phải bỏ ra đại giới vô cùng thê thảm.
Đại giới này, nhẹ thì tư duy hỗn loạn, điên khùng, nặng thì khó có thể ổn định tâm thần, bạo thể mà chết!
– A!
Vân Phi Dương vẫn đang kêu thảm, một khắc này, tư duy cùng linh hồn của hắn đang tiếp nhận vô tận thống khổ.
Loại tra tấn này rất mạnh, thâm nhập cốt tủy, không cách nào hình dung!
Nếu như đổi lại người khác, quả quyết không thể thừa nhận, tâm thần đã sớm bất ổn, bạo thể mà chết.
Vân Phi Dương còn đang khổ cực chèo chống, dù sao, linh hồn hắn luôn được Đoán Hồn Điển thối luyện, tuy trải qua tra tấn đáng sợ, muốn đòi mạng hắn cũng tuyệt không đơn giản.
Bất quá, chèo chống chung quy có cực hạn, lấy trạng thái hiện tại của hắn, rất khó giữ vững tư duy rõ ràng, một khi triệt để tan rã, chắc chắn nguy hiểm.
– Xoát!
Một bóng người xinh đẹp bay tới, Lâm Chỉ Khê cuối cùng từ Đỉnh Dã Thành chạy đến, nàng hạ xuống trước người Vân Phi Dương, nhìn lấy bộ dáng nam nhân của mình thống khổ, trong lòng đau đớn.
– Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê đi lên, muốn bắt lấy tay hắn.
Vân Phi Dương lại thống khổ lui lại một bước, khàn khàn nói.
– Rời khỏi đây… Nhanh…
Hắn bây giờ còn có thể bảo trì vẻ thanh tỉnh, lo lắng sau khi mình triệt để mất phương hướng sẽ làm ra sự việc đánh mất lý tính!
Không phải không thể.
Hiện tại hắn gần như sắp bị thống khổ ăn mòn, một khi mất phương hướng, có lẽ sẽ điên cuồng phát tiết thống khổ ra ngoài, từ đó ngộ thương nữ nhân của mình.
– Ta sẽ không đi.
Lâm Chỉ Khê vẫn đi về phía hắn.
Nam nhân mình đang chịu đựng thống khổ không thể tưởng tượng, thân là nữ nhân của hắn, phải ở bên cạnh hắn.
Nếu như có thể, Lâm Chỉ Khê nguyện ý gánh chịu thống khổ thay cho Vân Phi Dương, dù có thể chết đi cũng không sao.
– Nhanh… Đi…
Vân Phi Dương khàn khàn nói.
Nhưng vừa dứt lời, thống khổ đáng sợ lần nữa quấy rối tâm thần, tư duy càng thêm hỗn loạn lên.
– Vù vù ——
Đột nhiên, bên trong thân thể Vân Phi Dương hiện ra khí tức táo bạo. Tư duy của hắn đã bắt đầu không bị khống chế, khí tức đột nhiên hiện lên chứng minh tốt nhất.
Lâm Chỉ Khê cũng không rời đi.
Nàng dán trong ngực hắn, mặc cho khí tức táo bạo bao phủ, nỉ non.
– Năm đó ở mảnh đất thí luyện, chàng tẩu hỏa nhập ma, ta chưa từng rời đi, bây giờ làm thế nào có thể bỏ chàng mà đi.
– Nếu như muốn chết thì cùng chết.
– A a!
Vân Phi Dương càng thêm thống khổ hét thảm, khí tức khủng bố phát ra quanh thân càng mãnh liệt.
– Không ổn!
Phá Cổ Tiên Đế cùng Lưu Ly Tiên Đế chạy tới, nhìn thấy tiểu tử kia thống khổ liền ý thức được, tác dụng phụ sau khi thi triển bí pháp đã đến!
– Nha đầu!
Phá Cổ Tiên Đế vội hô.
– Mau rời đi, tiểu tử này sợ rằng sắp phát điên!
– Vù vù!
Nhưng vào lúc này, quanh người Vân Phi Dương khuếch tán khí tức càng nồng đậm, trong nháy mắt bao phủ Lâm Chỉ Khê, sinh ra lực ăn mòn cực mạnh.
Lúc này, tư duy Vân Đại Tiện Thần đã triệt để mất phương hướng, lâm vào trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma, suy nghĩ duy nhất trong lòng chính là thỏa thích phát tiết thống khổ!
Lâm Chỉ Khê đưa thân vào trong khí tức cường thế, chịu đựng khí tức cường đại quấy rối, lại vẫn không chịu rời xa Vân Phi Dương một bước.
Nàng giúp không được Vân Phi Dương, chỉ có thể bồi tiếp hắn, nếu như chết, vậy thì cùng chết.
– Vù vù!
Khí tức khủng bố còn đang bạo phát, Lâm Chỉ Khê ở bên trong lại cắn chặt hai hàm răng, thủy chung đứng trước người Vân Phi Dương, dán chặt trong ngực hắn không rời không bỏ.
Phá Cổ Tiên Đế nhất thời gấp gáp, nghĩ phải lôi Lâm Chỉ Khê ra hay xuất thủ áp chế khí tức bạo phát của Vân Phi Dương?
– Xoát!
Đang suy nghĩ, một bóng dáng uyển chuyển hỏa hồng từ đằng xa bay tới, không chút do dự dung nhập bên trong khí tức của Vân Phi Dương.
Người tới là Lương Âm.
Đổi lại trước kia, thời điểm Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê ở chung, nàng quả quyết sẽ không xuất hiện, bây giờ lại quản chẳng được chuyện này.
Hắn cũng là nam nhân của ta, trong lúc tiếp nhận thống khổ, thân là thê tử, tự nhiên phải ở bên cạnh!
Nhìn thấy lại có một nữ không sợ chết tiến vào bên trong khí tràng của Vân Phi Dương, khóe miệng Phá Cổ Tiên Đế nhất thời co quắp.
– Phá lão!
– Tình huống tiểu tử kia rất xấu!
Lưu Ly Tiên Đế ngưng trọng nói.
Phá Cổ Tiên Đế quyết định thật nhanh.
– Ngươi tới áp chế khí tức của hắn, ta kéo hai nữ kia trở về.
– Được.
Lúc này, Lưu Ly Tiên Đế muốn bạo phát uy áp Tiên Đế, một giây sau lại ngốc trệ, bởi vì bên ngoài mấy bước của Vân Phi Dương, một người trung niên bỗng dưng đi ra!
Phá Cổ Tiên Đế cũng phát hiện.
Hắn lo lắng người tới là cường giả đứng đầu Man Hoang Vực, sẽ hạ độc thủ đối với Vân Phi Dương, lúc này phi thân lên, song quyền đánh tới.
– Phá lão!
Lưu Ly Tiên Đế vội hô:
– Người kia là Long Hồn Chiến Đế – Trầm Hạo!
– A?
Phá Cổ Tiên Đế nghe vậy, thu hồi lực lượng, chật vật lui về sau.
Trầm Hạo lắc đầu.
– Tư duy tên này hiện tại hỗn loạn, tùy thời có khả năng vẫn lạc, ta muốn dẫn hắn đi liệu thương.
Vừa dứt lời, vung tay lên, Vân Phi Dương thống khổ giãy dụa cùng hai nữ Âm bồi ở bên cạnh hắn tiêu thất.
Bên ngoài Kỷ Lăng Thành hoàn toàn yên tĩnh, kiếm ý cường thế tê liệt bầu trời, trong một đoạn thời gian rất dài mới có thể khép lại.
Mà trong ngày này.
Vân Phi Dương bị Trầm Hạo mang đi, còn về đi chỗ nào, không người nào biết, nhưng việc một Hoang Đế bị hắn chém giết đã được ghi vào sử sách vĩnh viễn, được thế nhân quỳ bái!