Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1940
- Home
- Siêu Thần Yêu Nghiệt
- Chương 1940 - Để Những Người Này Chôn Cùng Ngươi, Có Hài Lòng Không?
Chương: Để Những Người Này Chôn Cùng Ngươi, Có Hài Lòng Không?
Mấy ngàn binh lính đối kháng bảy vạn đại quân, binh lực cách xa nghiêm trọng, nhưng vì thủ hộ thi thể La Mục, phó tướng cùng binh lính còn sót lại lại bộc phát ra tiềm lực khủng bố.
Bọn họ hoàn toàn không e ngại đại quân Man Hoang Vực, dựa vào Vạn Cổ binh pháp ương ngạnh chém giết.
Một trận chiến này, có thể nói vô cùng thảm liệt.
Từng binh lính Linh tộc thân chịu trọng thương vẫn anh dũng giết địch, lúc sinh mệnh sắp hao hết, càng xông vào bên trong đám địch, tự bạo linh hồn.
-Oanh!
-Oanh!
Trên chiến trường, tiếng nổ mạnh bên tai không dứt.
Chỉ một lát, phe Man Hoang Vực có ngàn binh lính vẫn lạc, binh lính Linh tộc thủ hộ La Mục thì bỏ mình trăm người.
-Giết!
Một binh lính Linh tộc trúng vài đao, rống giận xông vào trong đám địch quân rồi thân thể phát ra hào quang chói mắt.
-Oanh ——
Dưới linh hồn tự bạo, trăm binh lính địch nhân bị mất mạng, máu tươi cùng thịt nát bay đầy trời.
Một màn này liên tiếp trình diễn, mà binh lính Linh tộc làm ra hành vi điên cuồng như vậy cũng khiến cho địch quân bắt đầu sợ hãi.
Hóa ra quân đoàn đóng giữ Đỉnh Dã Thành không chỉ có tướng quân, ngay cả những binh lính này cũng dọa người như thế!
-Giết vào cho ta!
Tướng quân Man Hoang Vực giận dữ hét.
-Toàn diệt bọn hắn!
Trước là La Mục một người diệt đi mấy vạn binh lính, bây giờ còn sót lại mấy ngàn binh lính Linh tộc lại bộc phát ra lực chiến đấu kinh người để hắn có chút mất lý trí.
-Giết!
-Giết!
Binh lính Man Hoang Vực tuân lệnh, mặc dù hoảng sợ, nhưng vẫn rống giận tiến lên.
Từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng nhìn thấy mấy ngàn binh lính Linh tộc bị vây nước chảy không lọt, địch quân đột kích tứ phía!
Dù cho như thế.
Bọn họ không lui, không e sợ, vẫn tử chiến đến cùng!
Sau nửa canh giờ.
Binh lính bảo hộ bên người La Mục kiệt lực ngã xuống, tự bạo linh hồn một cách ngang nhiên, nhân số không ngừng giảm bớt, chỉ còn lại có trăm người.
Phương diện Man Hoang Vực tổn thất càng nặng nề, bỏ mình hơn năm ngàn người.
Dưới tình huống nhân số chiếm cứ ưu thế tuyệt đối mà tổn thất nhiều binh lính như thế, có thể thấy lực chiến đấu của binh lính Linh tộc kinh khủng bực nào!
Lại nói, nếu không có Man Hoang Vực liêntục tiếp viện, tiêu hao điên cuồng, quân đoàn do La Mục thống lĩnh tuyệt sẽ không bị đánh thảm.
Mặc dù binh lính Linh tộc có chiến lực cường hãn nhưng yếu không địch lại mạnh, bây giờ để lại mấy chục người, không cách nào hình thành thế công hữu hiệu.
Kết cục toàn diệt đã được định.
Nhưng bọn hắn vẫn tử thủ, vẫn lựa chọn tự bạo linh hồn trước khi chết kéo binh lính địch nhân theo.
-Oanh!
-Oanh!
Ánh sáng lộng lẫy lập loè trên chiến trường.
Từng binh lính Linh tộc liên tiếp phai mờ, cho đến khi chỉ có phó tướng bảo hộ trước người La Mục.
-A! A!
Hắn phẫn nộ rống to, rót năng lượng vào trường thương trong tay, quét bay mười mấy binh lính địch nhân công tới ra ngoài.-Xoát!
-Xoát!
Đúng vào lúc này, hơn mười binh lính vọt tới từ hai bên, cầm trường mâu hung hăng đâm qua.
-Phốc! Phốc!
Trong khoảnh khắc, hơn mười chuôi trường mâu cắm quanh thân phó tướng.
-Giết hắn!
Tướng quân Man Hoang Vực giận dữ hét.
-Xoát!
-Xoát!
Mười mấy binh lính cùng nhau vọt tới, trường mâu trong tay vô tình đâm vào.
-Phốc! Phốc!
Phó tướng lần nữa trúng hơn mười thương, bộc phát ra lực lượng sau cùng, quét bay toàn bộ binh lính xung quanh ra ngoài.
Hắn thủ phía trước La Mục, thân cắm đầy trường mâu, máu tươi dính đầy khải giáp vỡ vụn, sắc mặt dữ tợn.
-La tướng quân, thuộc hạ vẫn không thể nào giữ vững Đỉnh Dã Thành, để ngài thất vọng rồi.
Phó tướng bi tráng nói nhỏ.
Binh lính Man Hoang Vực bị đánh bay ra ngoài ổn định thân thể không có tiếp tục xông lên, dưới cái nhìn của bọn họ, tên này hẳn phải chết không nghi ngờ, đã không cần thiết xông đi lên.
Quả nhiên như vậy.
Trên thân phó tướng cắm vô số trường mâu, dù thân thể đứng ngạo nghễ, người cuối cùng cũng vẫn lạc.
Cuối cùng, quân đoàn do La Mục thống lĩnh, toàn bộ chiến tử ở Đỉnh Dã Thành, không một ai may mắn thoát khỏi.
Một quân đoàn vạn người mà có thể diệt năm quân đoàn của Man Hoang Vực, cũng kiềm chế tốc độ tấn công của mười vạn đại quân, một trận chiến này tuy bại nhưng vinh!
Nhìn thấy phó tướng đã không còn khí tức sinh mệnh, tướng quân Man Hoang Vực rốt cục buông lỏng một hơi, lại không có cảm giác thắng lợi.
Hắn suất lĩnh mười vạn đại quân, từ Nam Vực trợ giúp mà đến, đối mặt chỉ có mấy ngàn người phòng thủ Đỉnh Dã Thành, 10 ngày qua còn không đánh hạ, quả thực sỉ nhục.
Tướng quân Man Hoang Vực càng nghĩ càng giận, lúc này hạ lệnh.
-Chặt toàn bộ thân thể tên phó tướng cùng tướng quân đằng sau thành thịt vụn cho ta!
-Tuân lệnh!
Mười mấy tên binh lính cầm trường đao đi tới.
Nhưng lại có chút kinh hồn bạt vía, dù sao, gia hỏa đứng sau phó tướng lúc trước bạo phát ra thực lực rất đáng sợ!
-Bà nội nó!
-Một người chết mà còn sợ cái gì!
Mọi người âm thầm nghĩ.
Lúc này mới lấy hết dũng khí, giơ trường đao bổ về phía phó tướng cản phía trước.
-Bành! Bành! Bành!
Tiếng nổ mạnh truyền đến, đám binh lính Man Hoang Vực vỡ nát thành hư vô tại chỗ, huyết nhục cũng không vẩy ra.
-Chuyện gì xảy ra!
Tướng quân đại biến.
Các binh sĩ xung quanh cũng hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, hãi nhiên nhìn về phía La Mục.
-Bành! Bành!
Đúng vào lúc này, trong đám người truyền đến tiếng nổ mạnh, từng binh lính bạo thể mà chết như đồng bạn lúc trước!
-Tướng quân!
Có người cả kinh hô.
-Mau nhìn đằng sau!
-Xoát! Xoát!
Tướng quân chấn kinh cùng binh lính hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy nơi xa đang có một người đi từng bước một tới.
-Bành! Bành! Bành!
Mỗi khi người kia đi ra một bước, trong đám người sẽ nổ tung liên tiếp, mấy ngàn binh lính phai mờ hư vô tại chỗ.
-Đạp.
Cho đến khi hắn cách La Mục trăm trượng, gần bảy vạn binh lính Man Hoang Vực phai mờ, chỉ còn lại có tướng quân lẻ loi trơ trọi.
-Huynh đệ.
-Cho những người này chôn cùng ngươi, có hài lòng không?
Người kia nhẹ nhàng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn uy vũ, ánh mắt lóe ra sát cơ ngập trời.
Người nào?
Từ Nam Vực chạy đến – Vân Phi Dương!
Toàn bộ binh lính đều chết dưới linh hồn lực Tiên Đế Cấp của hắn.
Mỗi một bước đi tới, sẽ có ngàn người chết, cho đến sau cùng, gần bảy vạn binh lính tử vong, loại giết hại này thực quá kinh khủng!
Tướng quân Man Hoang Vực giờ phút này đã sợ đến không thể động đậy, hoảng sợ tới mức đái ra quần.
Vân Phi Dương nhìn về phía hắn, sát cơ lạnh lẽo hóa thành một đạo kiếm khí, trực tiếp chém vỡ hư vô.
Cuối cùng.
Nhóm đại quân Man Hoang Vực thứ ba đến đây trợ giúp, toàn quân bị diệt.
-Xoát!
Trên không Đỉnh Dã Thành, Lâm Chỉ Khê cực tốc bay tới, rơi vào trên thành lầu, yên lặng không nói nhìn về phía ngoài thành, nhìn về phía người đứng trước mặt La Mục – Vân Phi Dương.
-Vù vù ——
Gió mát phất phơ thổi, mang theo ý lạnh.
Vân Phi Dương cứ như vậy đứng trước thi thể huynh đệ, thủy chung không nói lời nào, nhưng lửa giận trong lòng lại đang điên cuồng thiêu đốt.
-Ba.
Hắn đập vào trên bờ vai La Mục, thấp giọng nói:
-Ta sẽ giết sạch võ giả Man Hoang Vực, để bọn hắn nợ máu trả bằng máu.
-Hưu!
Lưu quang lóe lên, La Mục trấn thủ tại chiến trường cùng Viên Thú hoá đá được thu vào tạo hóa giới chỉ.
Mà bốn phía Đỉnh Dã Thành cũng tràn ngập lửa giận Vân Phi Dương đang phát ra, phảng phất như muốn hòa tan cả thiên địa.