Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1939
Chương: Ý Ta Đã Quyết!
Mười vạn đại quân Man Hoang Vực và mấy chục cường giả đại vị Tiên Vương dưới sự phẫn nộ của Vân Phi Dương, chôn cùng theo La Mục chiến tử.
Nhưng, đây chỉ mới bắt đầu.
Lửa giận của Vân Phi Dương tuyệt không dễ phai mờ, trong lòng dâng lên ý muốn giết sạch tất cả người xâm nhập!
Lúc trước, hắn chỉ lấy thân phận dòng chính Vân gia mà chiến, như vậy hiện tại thì vì huynh đệ đã vẫn lạc mà chiến!
-Xoát!
Vân Phi Dương khai hỏa toàn bộ tốc độ trở về Bắc Trung Ương Vực.
Hắn thực đang lo lắng những người khác khó có thể chống lại đại quân Man Hoang Vực, cuối cùng giống như La Mục, chiến tử sa trường!
Loại chuyện này không phải không có khả năng, dù sao, nhân số và thực lực Man Hoang Vực chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đương nhiên, tạm thời sẽ không.
Bởi vì Vân Phi Dương cắt đứt nhóm đại quân tiếp viện thứ tư, trong lúc vô hình giảm bớt áp lực cho Bắc Trung Ương Vực.
Mà thành trì do Trầm Thanh cùng Vân Lịch trấn thủ, mặc dù chịu tấn công thảm liệt nhưng vẫn giết lùi địch quân, tạm thời an ổn.
-A! A!
Vân Lịch đứng trên thành lầu, phẫn nộ rống to, bi thương và phẫn nộ trong lòng kia không thể yếu hơn Vân Phi Dương.
Từ lúc bắt đầu tại Vạn Thế đại lục, hắn cùng La Mục mặc dù ngày thường hay châm chọc nhau lại ưa thích ganh đua so sánh cảnh giới và lực lượng nhưng quan hệ tốt nhất.
-La Mục!
-Tại sao ngươi muốn giành với ta!
Vân Lịch bi thương rống giận.
Đỉnh Dã Thành vốn do hắn đóng giữ, nhưng bị La Mục thay thế, nguyên nhân là trọng địa biên giới Bắc Trung Ương Vực cần phải để người có phòng ngự cao trấn thủ.
Mặc dù có người nhìn không ra, nhưng Vân Lịch rõ ràng, hắn lo lắng cho mình chịu không nổi, mới chủ động đi gánh thành trì nguy hiểm nhất.
Vì thế, hai người còn phát sinh tranh chấp, cải đỏ mặt tía tai, chưa từng nghĩ, lần tranh cãi kia là lần tranh cãi cuối cùng.
-Man Hoang Vực!
Vân Lịch siết chặt nắm đấm, hai con ngươi đỏ bừng nói.
-Lão tử thề phải giết sạch các ngươi!
Hắn chỉ có thể phát tiết lửa giận vào Man Hoang Vực, mà không thể tiến về Đỉnh Dã Thành đi tế bái huynh đệ, bởi vì làm một tướng quân, không thể tùy ý rời đi thành trì.
Một tòa thành trì khác.
Sau khi Trầm Thanh đánh lui địch, khóc dị thường thương tâm.
Dù sao, sau khi trở thành đồ đệ Vân Phi Dương, La Mục vô cùng chiếu cố hắn.
Đám người mang thần hồn trong Chấn Thiên Đế Thành cũng bi phẫn không thôi, riêng Mộ Dung Chiến không ngừng thì thầm.
-Sao ngươi lại chết! Sao có thể chết chứ! Chúng ta còn chưa phân thắng bại!
Sát Lục Chi Tinh năm đó bị La Mục giác tỉnh ngược một lần, sau đó hai người kết cừu oán, mặc dù sau cùng phụ tá Vân Phi Dương tái tạo Thần Giới, nhưng ân oán lại chưa thanh toán xong, trong lúc đó càng đánh không ít lần.
Chỉ tiếc.
Thủy chung không phân ra thắng bại, về sau cũng đã không còn cơ hội giao thủ.
Đương nhiên, La Mục chiến tử cũng không phải hy sinh vô ít, người thần hồn từng phụ tá Vân Phi Dương tái tạo Thần Giới đều hóa đau thương thành sức mạnh, thề phải chiến đấu cùng Man Hoang Vực đến cùng!
Trong quân doanh chủ soái.
Gia Cát Cẩm đứng trước bàn cát, vô hạn tự trách.
-Phi Dương, La Mục chiến tử là ta sai.
Nàng là thống soái toàn quân, vô luận chiến tranh thất bại hay tướng quân vẫn lạc đều tự nhận có trách nhiệm, không thể đùn đẩy.
Trên thực tế, Gia Cát Cẩm đã làm không tệ, binh lực phe mình có hạn, địch nhân lại quá mạnh, thực rất khó toàn diện phòng thủ.
-Không phải muội sai.
Lâm Chỉ Khê từ bên ngoài đi vào cất tiếng.
-Là địch nhân quá mạnh.
Gia Cát Cẩm khẽ giật mình, hỏi:
-Lâm tỷ tỷ, tỷ mặc chiến giáp làm gì?
Lâm Chỉ Khê ngày bình thường đều một thân áo trắng, ngày hôm nay lại khoác chiến giáp, nhìn qua rất hiên ngang.
-Đỉnh Dã Thành không thể không có tướng quân, phái ta tiến về phòng thủ.
Sắc mặt Gia Cát Cẩm biến hóa.
-Lâm tỷ tỷ còn phải quản lý Đế Thành, sao có thể ra tiền tuyến, còn nữa, ta đã phái Phong Thiếu Ngôn đi Đỉnh Dã Thành.Lâm Chỉ Khê lắc lắc đầu,
-Thực lực Man Hoang Vực quá mạnh, phái bọn họ đi, kết cục sẽ chỉ giống như La Mục, chiến tử sa trường.
Cũng vì quá nguy hiểm, Gia Cát Cẩm mới không để cho nàng đi, dù sao cũng là nữ nhân thứ nhất Vân Phi Dương cưới hỏi đàng hoàng, tuyệt đối không thể có chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Chỉ Khê như đoán ra ý nghĩ trong lòng nàng, chân thành nói.
-Ý ta đã quyết.
Gia Cát Cẩm trầm mặc một hồi.
-Tốt.
Cùng ngày, Lâm Chỉ Khê dẫn một quân đoàn, hướng về Đỉnh Dã Thành, không bao lâu, Lương Âm khoác chiến giáp hỏa hồng cũng bay khỏi Chấn Thiên Đế Thành.
Nàng cũng phải lên tiền tuyến, lại không thông báo Gia Cát Cẩm, mà đi một người, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Lại nói Đỉnh Dã Thành.
Mặc dù La Mục thiêu đốt Thần Cách, lấy đại giớ hồn phi phách tán để kinh sợ thối lui đại quân, nhưng nguy cơ chưa được giải trừ hoàn toàn, bởi vì sau khi đại quân Man Hoang Vực lui trăm dặm, lập tức ngừng quân chỉnh đốn.
-Tướng quân!
Một ngày nào đó, thám báo đến báo.
-Tướng quân trấn thủ Đỉnh Dã Thành đã vẫn lạc sau trận chiến ba ngày trước!
-Tốt! Tốt!
Tướng Quân phe địch đại hỉ, lúc này hạ lệnh tiếp tục tấn công Đỉnh Dã Thành!
Mặc dù lúc trước bị La Mục dọa sợ mất mật nhưng đến Bắc Trung Ương Vực là để xâm lấn, không đánh hạ thành trì, rất khó giao nộp lên trên.
-Oanh! Oanh!
Bảy vạn đại quân trùng trùng điệp điệp giết trở về.
Chỉ là, khi bọn hắn nhìn thấy cỗ thi thể ngạo nghễ đứng trên chiến trường cùng tượng đá Viên Thú ngồi xếp bằng sau lưng, ai nấy đều run sợ trong lòng.
-Đến cùng đã chết hay chưa?
-Không đúng, chết cần phải ngã xuống, tại sao hắn vẫn còn đứng? Giống như đang ngủ!
Binh lính Man Hoang Vực hoảng sợ thấp giọng nghị luận.
Tướng địch cũng lo lắng La Mục còn sống, không dám tùy tiện hạ lệnh tấn công.
Một bộ thi thể không có linh hồn, một đầu Viên Thú hoá đá cứ như vậy đối kháng cùng bảy vạn đại quân, để bọn hắn không dám vượt qua giới hạn, bực nào Bá khí!
-Hẳn là chết.
Sau khi quan sát một lát, tướng quân rốt cục khẳng định, lúc này khua tay.
-Tháo thi thể này thành tám khối!
Một người giết mấy đại vị Tiên Vương cùng 2 vạn binh lính phe mình, khẳng định khiến người ta nổi nóng.
Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, binh lính Man Hoang Vực dù cho kiêng kị nhưng vẫn lấy hết dũng khí tiến về La Mục.
-Két.
Nhưng vừa mới khởi hành, cửa Đỉnh Dã Thành đã mở ra.
Phó tướng cùng mấy ngàn binh lính lao ra, vây quanh thân La Mục, ánh mắt hiện lên phẫn nộ cùng thấy chết không sờn.
Viện quân chưa tới, thành trì rất khó thủ.
Bọn họ bây giờ chỉ có thể dùng mệnh để bảo hộ thi thể tướng quân!
Đương nhiên.
Phó tướng muốn đưa La Mục vào không gian giới chỉ nhưng không nhúc nhích chút nào.
-Hừ.
-Tên kia khẳng định đã chết!
Thấy binh lính thủ thành gắt gao che chở thi thể, tướng quân Man Hoang Vực khẳng định yêu vật kia đã chết thật, trong lòng không còn kiêng kị.
-Giết!
-Giết!
Đúng vào lúc này, bảy vạn binh lính như sóng triều ầm vang ông giết tới.
Phó tướng và mấy ngàn tên binh lính Linh tộc áp sát vào bên người La Mục, kích phát tự thân lực lượng đến cực hạn, làm tốt chuẩn bị quyết tử.
Một khắc này, mọi người không có nhát gan, bởi vì nam nhân đứng phía sau mặc dù đã bỏ mình nhưng cũng đang khích lệ bọn họ!