Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1941
Chương: Lời Nói Dối Của Lâm Chỉ Khê
Lúc Vân Phi Dương đến, Đỉnh Dã Thành vẫn được giữ vững, không có luân hãm, sau đó, Lâm Chỉ Khê mang đến một quân đoàn vào thành trì, lần nữa hình thành phòng ngự.
Trong thời gian này, Vân Phi Dương tiến vào tạo hóa giới chỉ, lấy ra Sinh Mệnh Quả đút cho La Mục, lại không có tác dụng.
Sinh Mệnh Quả mặc dù có thể khởi tử hồi sinh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có linh hồn tồn tại.
Tỉ như Bảo Lỵ năm đó vẫn lạc, dù chết nhưng linh hồn lại bị Trầm Hạo phong ấn bên trong thân thể, mới có thể dựa vào Sinh Mệnh Quả mà phục sinh.
Tình huống của La Mục khác biệt.
Hắn thiêu đốt thần cách bên trong thân thể, linh hồn triệt để phai mờ, mặc dù giữ lại thi thể, lại rất khó dựa vào Sinh Mệnh Quả phục sinh.
-Đáng giận!
Vân Phi Dương nắm chặt quyền đầu.
Hắn biết, dựa vào Sinh Mệnh Quả không cách nào phục sinh La Mục, nhưng khi thật sự đi làm, sau khi bị sự thật chứng minh vô tình, vẫn không cách nào tiếp nhận được hiện thực tàn khốc.
-Nhất định còn có biện pháp, nhất định còn có biện pháp…
Vân Phi Dương nỉ non, cả người tựa như ma chướng.
-Có biện pháp.
Lâm Chỉ Khê đứng phía sau nói.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, tiếp theo đại hỉ xoay người.-Chỉ Khê, biện pháp gì?
Lâm Chỉ Khê nói.
-Sau khi ta thức tỉnh huyết mạch Đông Hoàng nhất tộc, thu hoạch được không ít ký ức truyền thừa, bên trong có đề cập đến một chỗ gọi Hồn Giới.
-Hồn Giới?
Vân Phi Dương vô cùng lạ lẫm với hai từ này.
Đâu chỉ hắn.
Dù cường giả đứng đầu Chân Vũ Thần Vực cũng chưa chắc nghe nói qua Hồn Giới.
Lâm Chỉ Khê nói.
-Người sau khi chết hoặc tiến vào âm tào địa phủ, hoặc xuống địa ngục, mà hai cái này đều có cơ hội luân hồi chuyển thế.
-Chỉ có người tiến vào Hồn Giới, gặp tra tấn thống khổ vô tận, vĩnh sinh không được Luân Hồi, bởi vì bọn hắn hồn phi phách tán mà chết.
Vân Phi Dương hiểu.
-Ý nàng là, La Mục thiêu đốt Thần Cách, hồn phi phách tán, bởi vậy tiến vào Hồn Giới?
-Không sai.
Lâm Chỉ Khê đáp.
Vân Phi Dương vội hỏi:
-Hồn Giới ở nơi nào?
Lâm Chỉ Khê lắc lắc đầu.
-Ta chỉ biết được nó tồn tại từ trong ký ức truyền thừa, ở nơi nào thì thật không biết.
Vân Phi Dương nhất thời uể oải.
Mặc dù biết người hồn phi phách tán sẽ tiến vào Hồn Giới tiếp nhận tra tấn vô tận, nhưng không biết ở nơi nào, cũng không làm được gì.
– Nhưng mà…
Lâm Chỉ Khê lại nói:
-Bên trong ký ức truyền thừa có đề cập qua, nếu như một người có đại công đức thì có khả năng bị Hồn Giới chủ động thu hút.
-Đại công đức…
Vân Phi Dương thì thầm.
-Nếu như ta đánh lui Man Hoang Vực xâm lấn, thu phục khu vực bị chiếm, có tính là công đức hay không?
Lâm Chỉ Khê nói.
-Nếu như chàng giúp Chân Vũ Thần Vực hóa giải hạo kiếp, công đức thu được khẳng định cao hơn nhiều so với tái tạo Thần Giới.
-Ta hiểu rõ.
Vân Phi Dương nhìn về phía La Mục, nói.
-Huynh đệ, nếu như ngươi thật tiến vào Hồn Giới, trước hết chờ một lát, đợi ta diệt sát toàn bộ kể xâm nhập, sẽ đi giải cứu ngươi!
Lâm Chỉ Khê đứng sau lưng hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia áy náy.
Hồn Giới, có tồn tại.
Nhưng chuyện thu hoạch được công đức sẽ bị chủ động thu hút đi vào, lại là chém gió, bởi vì không nói như vậy, rất khó để Vân Phi Dương thoát ra khỏi bi thương.
Quen biết từ Vạn Thế đại lục, làm bạn đến yêu nhau, Lâm Chỉ Khê lần đầu lừa gạt nam nhân của mình, cho nên nội tâm đầy áy náy.
Thật không có cách nào khác, dù sao, tình huống trước mắt rất không lạc quan, Vân Phi Dương cần đặt tâm tư vào việc chống lại Hoang Man Vực, không được phân tâm.
…
Vân Phi Dương cũng không biết, Lâm Chỉ Khê vì để cho mình tỉnh táo nên tạo một lời nói dối tốt đẹp, giờ phút này đang suy nghĩ làm sao thu hoạch được công đức.
-Toàn diệt Man Hoang Vực thì nhất định có thể thu được công đức, chỉ là như thế nào mới có thể toàn diệt bọn hắn?
Vân Phi Dương rối rắm.
Tình huống trước mắt, đừng nói đi diệt bọn họ, có thể phòng thủ thế công cũng vấn đề lớn.
Càng bi kịch là.
Đại quân Linh tộc mình thống lĩnh mặ dù cường hãn nhưng nhân số yếu thế, một khi đối phương điên cuồng tiêu hao, dùng chiến thuật biển người, không cách nào chống lại.
Đây vẫn chỉ là lực lượng trên quân sự.
Nếu cường giả đứng đầu Man Hoang Vực như dẫn đầu giết tới, chiến sự càng thêm tệ.
Bất quá, để Vân Phi Dương vui mừng là.
Phá Cổ Tiên Đế, Lưu Ly Tiên Đế và Nam Cung Mạc Thương giờ phút này đang tọa trấn Chấn Thiên Đế Thành.
Gia Cát Cẩm thì đang nắm chặt thời gian chỉnh hợp mấy chục vạn đại quân đến từ Bắc Vực, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, làm cho bọn hắn tinh thông Vạn Cổ binh pháp, nắm giữ năng lực cực đại trên chiến trường.
Ba Tiên Đế tọa trấn đại bản doanh coi như cường giả đứng đầu Hoang Man Vực đến, vẫn còn có khả năng đánh một trận, trước mắt cần gấp nhất là gia tăng binh lực và làm tốt phòng ngự biên cảnh.
Hôm sau.
Vân Phi Dương một thân một mình đi vào bờ biển, gọi Hỗn Thế Yêu Sa cùng Bích Hải Vương Xà, để hai thú suất lĩnh mấy trăm vạn Hải Thú, hình thành đạo phòng tuyến thứ nhất tại vùng biển lân cận.
Mặc dù Man Hoang Vực không ngừng điều động đại quân, nhưng muốn đánh vào Bắc Trung Ương Vực, nhất định phải mượn nhờ chiến hạm vượt biển, bời vì trừ cường giả đỉnh phong, binh sĩ phổ thông tự tiện phi hành trong biển sẽ bị trừng trị.
Khoan hãy nói.
Sau khi phòng tuyến hình thành, hiệu quả rõ rệt.
Quân đoàn Hoang Man Vực đánh tới hai Vực khác, trên đường điều khiển chiến hạm gặp phải Hải Thú quần công mãnh liệt, tử thương vô số.
Mà đây chỉ có thể giải được cơn cấp bách trước mắt.
Nếu địch nhân điều động cường giả đỉnh phong hộ tống chiến hạm, bầy Hải Thú sẽ không còn tác dụng.
Sau đó, Vân Phi Dương nắm chặt để Ngưng Luyện Sư trong tạo hóa giới chỉ ngưng luyện Tiên thạch, cũng tìm tới Phá Cổ Tiên Đế, nói ra ý nghĩ của mình.
Phá Cổ Tiên Đế đứng lên, trừng to mắt.
-Lại đả thông thời không thông đạo kết nối Hạ Giới?
-Không sai.
Vân Phi Dương chân thành nói.
-Lấy binh lực hiện tại, không cách nào chống lại Man Hoang Vực, Nam Trung Ương Vực cùng Tây Vực lại không phối hợp, ta chỉ có thể điều binh khiển tướng từ Phi Dương Thần Giới.
Binh lực Bắc Trung Ương Vực chỉ có tám mươi vạn, còn thiếu rất nhiều.
Đại quân Linh tộc trong Phi Dương Thần Giới có mấy trăm vạn, toàn bộ điều động tới, như thế mới có thể cùng đánh một trận.
Chỉ là như thế lại làm Phá Cổ Tiên Đế dị thường sụp đổ, dù sao lần trước đả thông thời không thông đạo vì hắn, chịu thiên uy trừng phạt vẫn rõ mồn một trước mắt.
-Ta đồng ý.
Nam Cung Mạc Thương mở miệng.
Khóe miệng Phá Cổ Tiên Đế co giật, nói.
-Nha đầu, ngươi không biết, lần trước tiểu tử này mang năm mươi vạn binh lính nhập cư trái phép, lão hủ kém chút góp cả mệnh đi vào!
-Không có việc gì.
Nam Cung Mạc Thương cười nói.
-Lần này đả thông thời không thông đạo, ta và Lưu Ly Tiên Đế cùng hiệp trợ, cùng nhau chia sẻ thiên uy.
Lưu Ly Tiên Đế gật đầu đồng ý.
-Cái này…
Phá Cổ Tiên Đế suy tính.
Nếu như ba tên Tiên Đế cùng mở ra thời không thông đạo, cũng chia sẻ thiên uy cũng có thể thử một chút.
Vân Phi Dương còn nhắc nhở:
-Đừng quên, linh hồn lực hiện tại của ta đã đạt đến Tiên Đế cấp, có thể chống cự thiên uy cường hãn hơn, giúp các vị chút ít.
-Tốt!
Phá Cổ Tiên Đế nói.
-Cứ làm như vậy!
Vân Phi Dương vỗ tay một cái, nói:
-Ta muốn triệu tập hai trăm vạn binh lính Linh tộc từ Phi Dương Thần Giới, việc này không nên chậm trễ, hiện tại lập tức bắt đầu.
-A?
Phá Cổ Tiên Đế cùng Lưu Ly Tiên Đế kém chút đặt mông ngồi xuống, nói.
-Nhập cư trái phép hai trăm vạn binh lính, ngươi muốn mạng già của chúng ta a!