Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1934
Chương: Trùng Hợp Đi Qua
Chỉ có kẻ hèn nhát mới chạy trốn.
Câu nói này như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào trái tim non nớt của cậu bé, hắn ôm muội muội đột nhiên ngừng lại, quanh thân bộc phát ra một luồng khí tức.
Trong Chân Vũ Thần Vực, cho dù không tiếp xúc với võ đạo mà liên tục hấp thu thiên địa thuộc tính cùng Đạo Ý, vẫn sẽ có chút cảnh giới.
Ví dụ như cậu bé này, tuy chỉ có tám tuổi, còn chưa đến độ tuổi tiếp xúc võ đạo nhưng trong kinh mạch đã ngưng tụ ra thực lực không kém gì Vũ Vương.
Tuy nhiên, chẳng có tác dụng gì.
Bởi vì thực lực hai tên binh lính Man Hoang Vực chặn đường ở đầu hẻm đang đi tới đã đạt đến Tiên Nhân.
Bọn họ giết một tên hài tử Vũ Vương cảnh, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
Cậu bé cũng biết mình hoàn toàn không chịu nổi một kích của hai tên kia, nhưng vẫn dừng lại, bạo phát toàn bộ khí tức của mình.
Vì sao?
Bởi vì hắn không muốn tiếp tục làm một kẻ hèn nhát.
Công tửca đi tới, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai nam hài nói.
– Tử vong không đáng sợ, thứ đáng sợ là một người bị sợ hãi chi phối, luôn luôn trốn tránh khi gặp nguy hiểm.
– Cắt.
Binh lính khinh thường nói.
– Đại ca, tiểu tử này nói nhảm nhiều quá.
Tên binh lính được xưng đại ca trầm giọng nói.
– Tiểu tử, ngươi là dòng chính gia tộc trong thành trì này?
Người kia lắc đầu nói.
– Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua.
– Đi ngang qua?
Hai tên lính khẽ giật mình, tiếp theo cười rộ lên.
Thành trì bị quân đoàn mình đánh chiếm, thành chủ và các đại gia tộc tranh nhau chạy trốn, tránh không kịp, lại còn có người dám đi vào, thật sự tìm đường chết.
– Không đúng!
Đột nhiên, sắc mặt binh lính gọi đại ca biến đổi.
– Cửa thành có người của chúng ta trấn thủ, ngươi làm thế nào vào được?
– Đương nhiên là đi vào.
Công tử ca cười nói.
– Không có khả năng!
Một tên binh lính khác nói.
– Lâm Thành đã bị phong tỏa, bất kỳ người nào cũng không được đi vào, làm sao ngươi có thể đi vào!
Người kia nhún vai nói.
– Muốn biết thì tự mình xem đi.
Hai tên lính nhìn nhau, phóng thích tiên niệm đến cửa thành cách đó không xa, chỉ thấy toàn bộ đồng bạn trấn thủ cổng thành nằm la liệt trên mặt đất.
– Đại… đại ca, bọn hắn mới vừa rồi còn rất tốt, sao… sao bây giờ…tất cả lại chết hết!
Tên lính kia hoảng sợ nói.
Binh lính gọi đại ca cũng hết hồn.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa thành, nửa đường nhìn thấy nam hài trộm bánh bao, thuận tay dạy dỗ hắn một trận, tính thời gian đến giờ chỉ có một khắc đồng hồ, làm sao toàn bộ lại thành thi thể!
– Ngươi…
Tên binh lính gọi đại ca nhìn về phía công tử ca, ánh mắt lóe lên sợ hãi.
– Ngươi… là ngươi giết?
Người kia cười đáp.
– Không sai.
– Ừng ực!
Hai tên lính nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Binh lính thủ thành có chừng ba trăm, trong thời gian ngắn lại bị hắn giết mà còn không gây nên một chút động tĩnh, thực lực nhất định phi thường khủng bố!
– Xoát!
Hai tên lính đưa ra lựa chọn chính xác nhất, cả hai xoay người, chạy trốn.
Nhưng vừa bước được hai bước thì cảm giác một cỗ khí tức cường thế đè xuống, khiến cho thân thể cứng ngắc, cuối cùng giữ nguyên tư thế chạy trốn dừng ngay tại chỗ.
– Tiểu gia hỏa.
Người kia vung tay lên, thả xuống dưới chân nam hài một thanh trường kiếm sắc bén, nói:
– Hai người này đã không thể động đậy, ngươi có thể dễ dàng giết bọn hắn.
Nam hài cũng ý thức được, hắn đặt muội muội xuống, nhặt trường kiếm trên mặt đất, bước từng bước đi qua trong nỗi sợ hãi.- Ca ca.
Nữ hài la lên.
Nam hài cầm kiếm mà đi như không nghe thấy.
Giờ phút này, trong đầu hắn là cảnh thành trì bị công phá, một màn phụ mẫu bị sát hại, tay cầm kiếm càng nắm chặt!
– Phốc!
– Phốc!
Cuối cùng, nam hài rót lực lượng vào thân kiếm, lần lượt đâm xuyên qua ngực hai tên lính, máu tươi bắn tung tóe trên mặt, nhìn qua có chút dọa người.
– Đạp đạp đạp!
Đúng lúc này, nhóm lớn binh lính xuất hiện, trừng mắt nhìn nam hài cùng công tử ca phía sau hắn.
– Giết!
Một tên tướng quân phẫn nộ quát.
– Xoát! Xoát!
Binh lính mặc áo giáp xông vào đầu hẻm, trường thương sắc bén trong tay lóe lên ánh sáng chói mắt.
Nam hài giết chết hai người, không sợ hãi.
Hắn giơ kiếm, rót vào lực lượng nhìn như đáng thương chuẩn bị chiến đấu cùng kẻ thù.
Bên trong ngõ hẻm nhỏ hẹp, một hài đồng suy nhược cầm kiếm đối mặt mười mấy binh lính dáng người vạm vỡ, hình ảnh rất tráng lệ.
– Tiểu gia hỏa.
Công tử ca đi đến trước mặt nam hài cười nói.
– Ngươi biểu hiện không tệ, những thứ tạp ngư còn lại giao cho ta.
Khi đang nói chuyện, nụ cười có chút thu liễm, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ lạnh lùng, hóa thành một lực vô hình cuốn sạch tất cả.
– Bành! Bành!
Bất kể binh lính trong ngõ hẻm hay những binh lính đang xông vào, chỉ cần bị lực vô hình quét qua liền bạo thể ngay tại chỗ.
Bức tường hai bên ngõ hẻm nhỏ hẹp dính đầy máu tươi cùng thịt nát tỏa ra mùi vị khiến người ta buồn nôn.
Chỉ một lúc trước, có gần ngàn binh lính Man Hoang Vực trên khu vực này, bây giờ toàn bộ bạo thể mà chết, đến cả thi thể hoàn chỉnh cũng không lưu lại.
Khủng bố.
Vô cùng khủng bố!
Làm người chứng kiến, nam hài gầy yếu ngây ra như phỗng.
Công tử ca xoay người nói.
– Sợ sao?
– Không… không sợ!
Nam hài cắn răng đáp, nhưng đôi chân chống đỡ thân thể lại đang kịch liệt run rẩy, hoàn toàn mất kiểm soát.
Gần ngàn người trong nháy mắt bị tiêu diệt, một màn khủng bố như thế, đừng nói một hài tử tám tuổi, coi như võ giả trưởng thành cũng sẽ run lẩy bẩy.
– Tiểu gia hỏa.
Công tử ca cười nói.
– Có muốn đi theo ta không?
Nam hài đè nén sự hoảng sợ trong lòng, nói:
– Đi… đi chỗ nào?
Công tử ca nói:
– Ta có thể khiến cho ngươi mạnh mẽ hơn, để ngươi có cơ hội báo thù rửa hận.
Nam hài nắm chặt song quyền nói:
– Tốt!
– Hưu!
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi.
Nam hài phát hiện mình bị đưa vào trong một không gian hư vô mờ mịt, muội muội còn đứng bên người.
Đây là nơi nào?
Là —— Tạo Hóa Giới Chỉ!
Công tử ca xuất hiện trong trong ngõ hẻm, dùng ánh mắt tàn sát ngàn binh lính Man Hoang Vực,chính là Vân Phi Dương.
Hắn vốn rời khỏi Bắc Trung Ương Vực tiến về biển sâu, lúc trở về lựa chọn lên bờ Nam Vực, lại trùng hợp đi ngang qua Lâm Thành bị đánh phá.
Không nghi ngờ gì.
Nếu không có Vân Phi Dương tình cờ đi ngang qua, kết cục của đôi huynh muội kia nhất định sẽ rất bi kịch.
– Không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn Nam Vực cũng sụp đổ.
Vân Phi Dương bay giữa bầu trời, tiên niệm lan rộng, bao phủ từng tòa thành trì thấy xác chết khắp nơi, sắc mặt ngày càng ngưng trọng.
– Xoát!
– Xoát!
Không bao lâu, mấy chục đạo lưu quang từ phía dưới bay lên, bọn họ là cường giả Man Hoang Vực đóng giữ các thành trì quan trọng ở Nam Vực.
Một tên đại vị Tiên Vương cười nói.
– Không nghĩ tới ở Nam Vực này vẫn còn một đầu cá lớn lọt lưới.
Một tên cường giả khác theo sau còn thản nhiên nói.
– Kẻ này dám quang minh chính đại bay trên trời, lá gan không nhỏ.
– Các ngươi giết không ít Đại Vị Tiên Vương, tên này đừng tranh vơi ta!
Một tên cường giả tăng thêm tốc độ, song quyền ngưng tụ lực lượng cường thế, nhưng vừa dứt lời, một vòng kiếm khí cường thế đối diện chém xuống, chém hắn thành hai nửa ngay tại chỗ!