Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1935
Chương: Chuẩn Bị Thật Tốt Để Tùy Thời Tử Chiến
Đức Quái rất phiền muộn, bởi vì sau khi từ Man Hoang Vực tiến vào Chân Vũ Thần Vực không có đụng phải một tên đại vị Tiên Vương nào, tất cả đều là tiểu lâu la.
Cường giả khác giết nhiều đại vị Tiên Vương, tiểu vị Tiên Vương đi, thu được chiến công cao hơn mình.
Man Hoang Vực xâm lấn Chân Vũ Thần Vực có hệ thống chế định chiến công, giết người thu tích phân, giết võ giả đẳng cấp càng cao, thu hoạch càng nhiều.
Chiến công dùng để đổi lấy tư võ đạo nguyên, vũ kỹ, các loại chí bảo, kích thích số lớn võ giả Man Hoang Vực. Điều này càng khiến bọn hắn đánh mất lý tính đồ sát võ giả nội vực.
Đức Quái là một đại vị Tiên Vương, sau khi đi vào nội vực, chiến công trong yêu bài rất thấp, khó trách hắn phiền muộn.
Nhưng hôm nay.
Giữa bầu trời đột nhiên có một võ giả bay tới, khí tức đại vị Tiên Vương, điều này khiến hắn hưng phấn lao ra.
Sau khi xác định người trẻ tuổi kia không phải võ giả Man Hoang Vực, Đức Quái càng thêm phấn khởi.
Hắn la hét để người khác không dám đoạt rồi nhanh chóng lao lên trước.
Trong mắt Đức Quá, người tuổi trẻ kia là con mồi, chỉ cần giết chết hắn thì không sẽ thu được tích phân!
– Vù vù!
Khí tức cường thế gào thét mà ra, Đức Quái ngưng tụ toàn bộ lực lượng trong cơ thể lên hai quyền đầu, muốn nhất kích tất sát!
Thấy hắn nghiêm túc, những võ giả Man Hoang Vực khác lắc đầu, giảm chậm tốc độ, hứng thú diễn vai quần chúng.
Nhưng bất ngờ là, ngay lúc Đức Quái vừa dứt lời, vừa mới bạo phát khí tức thì người tuổi trẻ kia đã đột nhiên chém ra một đạo kiếm khí vô cùng cường thế.
– Xoát!
Kiếm khí trảm xuống, tê liệt không gian.
Cảm thụ được kiếm khí khủng bố, mọi người kinh hãi.
– Xoát!
Vào lúc này, trên mặt Đức Quái xuất hiện một vết rách dài từ trên mặt xuống, thân thể chợt phân ra thành hai, máu tươi vung vãi.
Cường giả đại vị Tiên Vương Man Hoang Vực bị một kiếm đối phương chém thành hai nửa.
Đương nhiên.
Bởi vì chết quá nhanh, hắn không chịu bất kỳ thống khổ nào, thậm chí vẫn còn duy trì vre mặt đang phấn khởi.
ể ể ắĐức Quái bị miểu sát để cường giả Man Hoang Vực rung động, trong nháy mắt ngừng bước, hãi nhiên đứng giữa không trung.
Có thể tung một kiếm chém chết cường giả đại vị Tiên Vương, người trẻ tuổi trước mặt chắc chắn thuộc vào hàng đỉnh phong, chắc có thể so với Tiên Đế!
– Xoát!
– Xoát!
Sau khi Vân Phi Dương chém giết Đức Quái, lần nữa huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, chém ra từng đạo từng đạo thất luyện vô song kiếm khí, công tới đám người còn lại.
Luân hãm Nam Vực, thây ngang khắp đồng, vô số thành trì bị san thành bình địa. Mặc dù hắn không phải võ giả sinh trưởng trong khu vực này nhưng rất khó nhẫn nhịn được hành vi tàn nhẫn như thế.
Cho nên, chỉ có một cách duy nhất đối mặt với võ giả Man Hoang Vực, lấy bạo chế bạo!
– Xoát!
– Xoát!
Từng đạo kiếm khí lạnh lùng bay đến giống như tử thần giang tay chào đón đám người.
– Phốc! Phốc!
Trong khoảnh khắc, mấy tên cường giả Man Hoang Vực đều bị phân thành hai mảnh, máu văng giữa trời.
Lấy cảnh giới hiện tại của Vân Phi Dương, giết mấy tên võ giả cấp đại vị Tiên Vương cũng không khác lấy đồ trong túi.
– Thực lực tên này quá mạnh!
Một tên cường giả cả kinh hô.
– Chúng ta chạy mau.
– Xoát!
Vừa dứt lời, thất luyện kiếm khí lại tiếp tục nổ bắn đến, người này nổ tung tại chỗ hóa thành một mảnh mưa máu.
– Xoát!
– Xoát!
Thừa dịp Vân Phi Dương xuất thủ, các cường giả cách xa nhao nhao chạy trốn, ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ.
– Ai cũng không thoát!
Vân Phi Dương lần nữa giơ Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, lạnh lùng nói:
– Chết hết cho ta!
– Xoát! Xoát! Xoát!
Kiếm khí lít nha lít nhít nổ bắn ra, từng người chạy trốn đều bị chém thành thăm khối.
Đám người đến từ Man Hoang Vực. Sau khi xâm nhập Chân Vũ Thần Vực, lấy tư thái Vương giả để tàn sát không ít võ giả cấp thấp, chưa từng nghĩ đến có một ngày chúng cũng sẽ trở thành kiến hôi mặc cho người ta chém giết!
– Tiểu tử, thôi cuồng!
Một đạo lưu quang cực tốc bay đến, khí tức phát ra đủ để sánh ngang với đại vị Tiên Vương đỉnh phong!
– Rác rưởi…
Vân Phi Dương khinh thường cười một tiếng, tiếp theo vung tay trái thi triển Thiên Huyễn Vạn Hóa Chưởng. Trong nháy, lít nha lít nhít chưởng ấn đến từ các phương hướng khác nhau ùn ùn kéo đến.
– Không tốt!
Sắc mặt cường giả Man Hoang Vực vừ mới vọt tới kinh biến, nhất thời bị vô số chưởng ấn đánh trúng, thân thể nhanh chóng lui về sau, phun máu tươi.
– Xoát!
Đột nhiên, một đạo kiếm khí lạnh lùng cuốn tới, lướt qua cổ hắn, tiếp theo là đầu người bay ra, máu tươi phun ra như suối.
– Tê!
Mắt thấy một đại vị Tiên Vương đỉnh phong bị chém thủ cấp, đám võ giả Man Hoang Vực hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.
– Xoát! Xoát!
Sau hàng loạt kiếm khí bay ra ngoài, không ai có thể thoát, tất cả đều bị chém giết.
Có hơn năm mươi tên cường giả, kết cục đều giống nhau, chết.
– Xoát!
Vân Phi Dương thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, ánh mắt khóa chặt tòa thành trì phía dưới. Hắn chỉ thấy phía trên giáo trường, có rất nhiều thi thể, lửa giận nhất thời bùng phát.
– Vù vù!
Trên không thành trì hiện ra một đám mây đen cuồn cuộn, chợt nhìn thấy một đại thủ ầm vang áp xuống.
Binh lính Man Hoang Vực trú đóng trong thành chỉ có thể hoảng sợ ngửa đầu lên, trơ mắt nhìn đại chưởng lao xuống.
– Ầm ầm!
Cuối cùng, những tòa thành trì bị Man Hoang Vực công hãm, võ giả nội vực trong đó bị giết sạch đều bị Phiên Thiên Thủ của Vân Phi Dương áp xuống trở thành một vùng phế tích. Hàng vạn tên lính đóng chiếm trong những tòa thành đó cũng nhanh chóng bay màu.
Loại tình huống này mấy ngày tiếp diễn ra nhiều lần. Chỉ cần Vân Phi Dương đi qua thành trì nào thấy cảnh thây ngang khắp đồng thì cả thành trì cùng binh lính trong đó đều bị hắn tiêu diệt.
Xuất thủ không kiêng nể gì làm cho các cường giả đứng đầu Man Hoang vực phẫn nộ. Sau khi hắn vừa diệt đi toà thành trì thứ sáu thì có vài Hoang Đế giết tới.
Võ giả Hoang Man Vực, nếu cùng cấp bậc cùng với võ giả với Chân Vũ Thần Vực thì thường sẽ mạnh hơn, có thể suy ra, mấy tên có thực lực Hoang Đế cũng có nghĩa thực thực bọn chúng hơn xa thực lực của cửu đại Động Chủ.
Khi Vân Phi Dương giao thủ, phát hiện mình rất khó chiếm được ưu thế cho nên thi triển Độ Vân Bộ chuồn mất, không ngừng chuyển đổi phương vị, tiếp tục diệt thêm khá nhiều thành trì có binh lính Hoang Man Vực đóng quân.
Loại chiến thuật du kích này để cường giả Hoang Man Vực hết sức đau đầu, nhưng thân pháp tệ nên chỉ cố gắng truy tung sau đít, cho đến khi mất dấu mục tiêu mới ngây ngốc đứng tại chỗ.
Nam Vực bị luân hãm toàn diện, số lượng thành trì có binh lính đóng chiếm đếm mãi không hết. Vân Phi Dương một người toàn diệt khẳng định không thực tế, cho nên du kích một đoạn thời gian thì trở về Bắc Trung Ương Vực.
Nhưng.
Hắn cũng không biết, trên đường trở về.
Bắc Trung Ương Vực đang bị đại quân Hoang Man Vực điên cuồng công kích, đặc biệt là thành trì của La Mục đóng giữ, tình hình chiến đấu thảm thiết nhất.
Bên ngoài chiến trường, vô số thi thể đổ xuống, máu chảy thành sông, tất đã trải qua rất nhiều lần giao chiến.
– Đạp! Đạp!
Mười mấy vạn đại quân Hoang Man Vực cất bước đi tới.
Lần này, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định phải đoạt lấy tòa thành trì này.
– La tướng quân!
Phó tướng đứng trên cổng thành, thấy quân địch kéo ùn ùn đến, lo lắng nói.
– Đối phương binh lực to lớn, khí thế hung hăng, chúng ta nên nhanh chóng lui bịnh vẫn.
– Đánh rắm!
La Mục nói.
– Lão tử là tướng của một quân, sao lại bỏ thành mà đi, sao có thể làm kẻ đào ngũ!
Hắn bay ra khỏi thành, đứng trên chiến trường, quét ngang trường đao trong tay, lạnh lẽo nhìn vào mười vạn đại quân xâm lấn, quanh thân phát ra khí thế nhất phu đương quan.
– Vân Phi Dương!
La Mục hét lớn.
– Ngươi đã nói không nhượng một tòa thành. Ngày hôm nay, La Mục ta đành phải để ngươi thất vọng, chỉ có thể tử chiến đến cùng!
– Xoát!
Hắn giơ trường đao nặng đến cả ngàn cân, lẻ loi một mình giết vào mười vạn đại quân. Dưới trời chiều, bóng lưng vô cùng cao lớn.
– Hừ.
Một tên đại tướng bên Hoang Man Vực phương diện cười lạnh một tiếng, lúc này phất tay, liền có mấy chục đạo lưu quang bay ra.
– Xoát!
– Xoát!
Mọi người lần lượt thi triển vũ kỹ, hình thành năng lượng đủ loại màu sắc, trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời.
– Đều chết đi cho lão tử!
La Mục phẫn nộ hô to, sau lưng hiện ra một đầu vượn thú kim sắc gào thét, theo trường đao vung chặt, hung hăng đập hai tay xuống.
Một tòa thành trì khác ngoài đó ngàn dặm, Trầm Thanh cũng đang chống lại quân dịch, sau khi cảm nhận được có thần thông ba động, ngưng trọng nói.
– La thúc!
– Đáng giận!
Ở một khu đang chiến đấu khác, Vân Lịch đang đánh nhau với hai tiểu vị Tiên Vương khác cũng đang phẫn nộ không thôi.
Hắn cũng cảm nhận được La Mục bạo phát thần thông. Hắn biết, nếu không phải thời khắc mấu chốt thì tên kia nhất định sẽ không bạo phát.
Tại Phi Dương Thần Giới.
Sau khi La Mục bộc phát ra thần thông mạnh nhất thì Kim Cương đại lục – Thần Cung Kim Cương Thần diễn hóa thành bị từng tầng như sương như ảo bao phủ, lại như phủ thêm một tầng thánh y.
Làm chúa tể Thần Giới, Vân Vô Ưu phát hiện dị thường.
Hắn phi thân bay ra, đứng trong vũ trụ, nhìn vào Đại Lục đang lấp lóe ánh sáng, chau mày nói:
– La thúc!
Chấn Thiên Đế Thành.
Đám người mang thần hồn không xuất chiến cảm nhận được La Mục bạo phát ra thần thông mạnh nhất, đều nắm chặt hai nắm đấm.
ẩGia Cát Cẩm thì nghiêm nghị nói.
– Trận chiến tranh này, còn khốc liệt hơn so với sự tưởng tượng của các ngươi. Cho nên, vô luận là ai, đều chuẩn bị tâm lý thật tốt tùy thời tử chiến.
Vân Phi Dương đang chạy tới Nam Vực cũng cảm giác nhận La Mục bạo phát thần thông, trong lòng cũng dâng lên một cỗ cảm giác không may!