Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1933
Chương: Chỉ Có Kẻ Hèn Nhát Mới Chạy Trốn
Khổ cực cho Bích Hải Vương Xà nuốt Vân Phi Dương vào bụng, nó cho rằng chỉ cần dựa vào độc thì có thể tra tấn hắn sống không bằng chết.
Kết quả như thế nào?
Vân Phi Dương tiến nhập thể nội, nắm giữ hai loại tâm pháp thần kỳ, không quan tâm độc tố của Bích Hải Vương Xà ăn mòn mà đứng trước tinh hạch, điên cuồng oanh tạc.
Nếu như ở bên ngoài, phòng ngự thân thể Bích Hải Vương Xà cứng rắn, hắn chưa hẳn có thể tạo thành thương tổn cho tinh hạch. Nhưng bay giờ mặt đối mặt lại khác.
Vân Phi Dương nhàn nhã thoải mái.
Còn Bích Hải Vương Xà thì bi kịch.
Liên tiếp bị lực lượng kinh khủng đánh vào, sắc mặt Bích Hải Vương Xà bắt đầu vặn vẹo, dị thường thống khổ, thân thể phảng phất như lúc nào cũng có thể nổ tung.
Tinh hạch là vật trọng yếu của hung thú, một khi gặp công kích nghiêm trọng sẽ vô cùng trí mạng.
– Ta hỏi lại ngươi.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
– Có làm khế ước thú của ta hay không?
Bích Hải Vương Xà muốn biểu hiện sự kiên cường nhưng còn chưa mở miệng cự tuyệt, chỉ thấy Vân Phi Dương đặt bàn tay đặt lên tinh hạch, cười nói:
– Nếu như ngươi không đồng ý, quyền kế tiếp sẽ nát đấy.
Trần trụi uy hϊế͙p͙!
Bích Hải Vương Xà tức giận không thôi, nhưng cũng vội nói.
– Từ từ, từ từ.
Tinh hạch do nó ngưng luyện qua vô số năm tháng, nếu như bị đánh nát, một thân tu vi sẽ hóa thành hư vô.
– Lựa chọn đi.
Vân Phi Dương cười nói.
Sau một phen đấu tranh tâm lý, cuối cùng Bách Hải Vương Xà cũng thỏa hiệp.
– Ta nguyện ý trở thành khế ước thú của ngươi!
Nó vốn có thể lựa chọn đồng quy vu tận với Vân Phi Dương, nhưng khổ cực tu luyện tới Thú Đế, thế nào lại bỏ được thế giới kỳ diệu này?
– Tới đi.
Vân Phi Dương nói:
– Ký kết khế ước.
Bích Hải Vương Xà nói:
– Ngươi có thể ra khỏi cơ thể ta trước được không?
– Đừng nói nhảm.
Vân Phi Dương không nhịn được nói.
– Nhanh ký kết khế ước, nếu không ta đổi ý, một quyền đánh nát tinh hạch ngươi.
– Ngay đây, ngay đây.
Bích Hải Vương Xà sợ hắn làm loạn, vội vàng buông lỏng tâm thần, ký kết khế ước.
Vân Phi Dương tại biển sâu vơ vét tinh hạch, lại ký kết khế ước cùng Hải Thú cấp Tiên Đế, loay hoay quên cả trời đất, mà tình huống nội vực cũng không lạc quan.
Sau một tháng bình tĩnh, đại quân Man Hoang Vực sau khi vững chắc lại lần nữa khởi xướng tấn công, lần này càng thêm hung mãnh!
Bắc Vực, Tây Bắc Vực, Nam Vực bởi vì không có binh lực, các đại gia tộc và các tán tu rút lui, luân hãm toàn diện.
Cuối cùng, Chân Vũ Thần Vực, trừ Tây Vực, Bắc Nam Trung Vực, còn lại đều bị Man Hoang Vực xâm chiếm.
Đám võ giả còn lại không có năng lực rút lui đều biến thành tù nhân, số lớn bị đồ sát, còn lại trở thành nô lệ hạ đẳng.
Luân hãm trong nội vực, sinh linh đồ thán, thi thể trải khắp đồng, trời cao ngưng tụ khí tức tử vong nồng đậm.
Đây cũng là lí do sau khi Man Hoang Vực xâm lấn, võ giả Chân Vũ Thần Vực liều chết phản kháng, bởi vì bọn hắn biết, một khi gia viên luân hãm sẽ tiếp nhận đại nạn.
Lâm Thành.
Thành nhỏ vắng vẻ ở Nam Vực.
Thành chủ nơi này sớm đã dẫn theo võ giả rút lui, lưu lại mấy chục vạn võ giả cấp thấp sinh tồn.
Trước đây không lâu, mấy vạn tinh nhuệ Man Hoang Vực giết tới, không cần tốn nhiều sức đã chiếm lĩnh thành trì, võ giả phản kháng bên trong đều bị giết, nữ nhân tướng mạo không tệ bị biến thành đồ chơi.
Trên không thành trì ngưng tụ khí tức áp lực, từng nhóm thi thể trên đường phố càng lộ vẻ thê thảm.
– Ô ô ô.
Trong ngõ hẻm nhỏ, một tiểu nữ hài mặt mũi dơ bẩn, khóc thút thít.
– Phụ thân, mẫu thân các người ở đâu? Con sợ.
Tiểu nữ hài chừng bốn năm tuổi, cha mẹ của nàng bị đại quân vào thành sát hại.
Cái tuổi này của nàng, vốn nên hưởng thụ một tuổi thơ tốt đẹp, nhưng bởi vì loạn lạc, trong khoảnh khắc mất đi hết thảy yêu thương của cha mẹ.
– Phù phù.
Đột nhiên, có âm thanh truyền đến.
Một tiểu nam hài khoảng 8, 9 tuổi mình đầy thương tích ngã trên mặt đất.
Nữ hài khóc hô.
– Ca ca!
Nam hài gian nang đứng lên, vươn tay đưa ra một cái bánh bao đã nguội lạnh, mỉm cười nói:
– Tiểu muội muội ngoan, huynh tìm được một cái bánh bao ở nhà lão Lý, muội mau ăn đi.
Tiểu nữ hài nhận lấy bánh bao, lại bẻ đôi đưa cho tiểu nam hài.
– Ca ca, chúng ta mỗi người một nửa.
– Ca vừa ăn xong.
Nam hài xoa xoa cái bụng, nhếch miệng cười nói
– Hiện tại cũng không đói bụng, muội ăn đi.
Hắn vò vò cái bụng không phải vì chứng minh mình no bụng, mà không muốn để cho cái bụng truyền ra âm thanh ùng ục vì đói.
Tiểu nữ hài thật sự cho rằng ca ca không đói bụng, ăn hết cái bánh bao đã nguội lạnh.
– Đạp đạp!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng bước chân.
– Không tốt.
Nam hài biến sắc, hô.
– Người Man Hoang đến!
Lúc này, hắn vội vã ôm muội muội, chạy vào chỗ sâu trong ngõ hẻm, nhưng vừa mới di chuyển thân thể lại ngừng bước, bời vì phía trước chẳng biết lúc nào đột nhiên xuất hiện thêm một người.
– Tiểu tử.
Người kia cười nói:
– Ngươi bị thương nặng như vậy, lộn xộn nữa sẽ chết đó.
– Ngươi…ngươi là ai!
Nam hài hoàn toàn không để ý thương thế của bản thân, hắn ôm thật chặt muội muội, ánh mắt cảnh giác cùng sợ hãi nhìn chăm chú đối phương.
– Ta là ai không quan trọng.
Người kia đi tới, tướng mạo anh tuấn uy vũ, khóe môi nhếch lên mỉm cười ôn hòa nói:
– Trọng yếu là, hai người các ngươi hiện tại rất suy yếu, nếu như không trị liệu kịp thời, tương lai rất khó tu luyện võ đạo.
Hai huynh muội nhìn như xuất thân nghèo khó, nhưng nhìn tướng mạo cùng quần áo dơ bẩn đang mặc trên người có thể đoán được bọn chúng là hậu duệ của một gia tộc nào đó.
Tiểu nam hài khổ sở nói.
ể- Chúng ta có thể ăn no bụng đã không tệ, sao còn trông cậy vào việc tu luyện võ đạo.
Đúng vậy.
Hắn cùng muội muội có thể còn sống cũng đã không tệ.
Còn về sau đó có thể tu luyện võ đạo hay không đã không còn quan trọng.
– Tiểu tử.
Người kia nhìn nam hài, nói.
– Gặp một trận đại kiếp lớn, nhiều người bỏ mạng, ngươi không muốn trở nên mạnh hơn để báo thù cho họ?
– Muốn!
Nam hài cắn răng nói.
– Nằm mơ cũng muốn báo thù!
Hắn tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị sát hại, cừu hận đã khắc trong tim, đương nhiên muốn một ngày nào đó báo thù cho phụ mẫu, giết sạch tất cả người Man Hoang!
Nghĩ được và làm được là hai việc khác nhau.
Bây giờ cái bụng mình và muội muội còn không no, thế nào đi giết bọn Man Hoang đây?
– Đạp đạp!
Đúng vào lúc này, bên ngoài ngõ hẻm truyền đến tiếng bước chân, hai binh lính Man Hoang Vực chặn bên ngoài.
– Hắc hắc.
Một người cười nói:
– Đại ca, tiểu tử trộm bánh bao kia ở chỗ này!
– Bà nội nó!
Tên gọi đại ca hùng hổ nói.
– Bị chúng ta đánh một trận còn có thể đứng dậy, thân thể của tiểu tử này không tệ.
– Phiền phức.
Nam hài nhướng mày.
Thương tổn trên người hắn cũng do hai người này đánh.
– A?
Ánh mắt tên lính kia phát hiện nữ hài, cười nói:
– Đại ca, bé con này không tệ, sau khi lớn lên chắc là một đại mỹ nhân, không bằng mang về cho Thiên Phu Trưởng, nếu ngài cao hứng biết đâu sẽ đề bạt huynh đệ chúng ta làm Bách Phu Trưởng?
– Không tệ, không tệ.
Tên được xưng đại ca cũng cười rộ lên.
Tiểu nam hài tuy tức giận không thôi nhưng cũng chỉ có thể ôm muội muội chạy trốn, nhưng còn chưa nhấc chân đã nghe được công tử phía trước nói.
– Tiểu tử, chỉ có kẻ hèn nhát mới chạy trốn.