Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1915
Chương: Thống nhất Bắc Trung Ương Vực
Hỗ Bất Tiếu đương nhiên sẽ không xuất hiện, bởi vì lúc này hắn đang gia trì phong ấn đài cùng Tam Vương còn lại, nên không thể ra tay.
Cho dù không cần giữ phong ấn đài hắn cũng sẽ không xuất hiện, bởi vì mục đích đối nghịch với Vân Phi Dương là vì rèn luyện.
Lại nói, có quan hệ với tất cả những chuyện này, đều bởi vì Chấn Thiên Tiên Đế, tại sao hắn phải làm vậy, cũng chỉ có trong lòng bốn người rõ ràng.
Hồ Bất Tiếu không xuất hiện, Vân Phi Dương vẫn rất cẩn thận. Hắn không tiếp tục tiến công mà lại thay đổi phương hướng, tiến đến hai thành trì của Thiên Vương khác.
Các đại gia tộc cổ xưa đều đang không ngừng điều động cường giả đến gia cố Thanh Liên Phong Ấn Đài mà đại quân Linh tộc lại đang không ngừng xâm nhập, không ngừng công chiếm thành trì.
Khí thế nghiêm nghị giữa khung trời càng mãnh liệt, khiến người ta cũng cảm giác áp lực vô cùng.
– Sợ rằng nội vực không còn yên ổn nữa.
Vân Phi Dương đứng trên tường thành, nói thầm.
Hoàng Phủ Giám nói:
– Thiếu Đế là dòng chính của Vân gia, nếu nội vực có nguy cơ, tất phải xung phong đi đầu.
– Ta hiểu rõ.
Vân Phi Dương chân thành nói.
Cho dù không vì gia tộc, chỉ riêng việc Thanh Liên Tiên Đế xả thân vì nội vực kia, hắn cũng sẽ đứng ra.
– Phi Dương ca.
Đúng lúc này, La Mục đi lên tường thành, nói:
– Tật Hành Vương Thành đã bị công phá.
Tật Hành Vương Thành là trọng địa quân sự do một Thiên vương khác quản lý, bị công phá đại biểu cho đại quân Linh tộc có thể tiến quân thần tốc rồi.
Vân Phi Dương nói:
– Tiếp tục tiến lên.
– Vâng.
… M
ột tháng sau.
Trăm thành trì nằm trong tay hai Thiên vương khác bị đại quân của Vân Phi Dương chiến lĩnh hết.
Cóthể nói.
Từ khi xuất binh ở Tụ Hưng Vương Thành, cho tới giờ, trong hai tháng ngắn ngủi, thành trì Bắc Trung Ương Vực do Tứ Vương khống chế đã bị Vân Phi Dương hạ tám phần.
– Thật đáng sợ!
– Lực lượng quân sự mạnh mẽ như vậy, dù đại quân đoàn Tây vực, chắc cũng chỉ nhìn lên thôi?
Sau khi võ giả nội vực biết được chiến báo mới nhất, tâm thần đều rung động.
Trong lòng bọn họ, Vân Phi Dương và đại quân hắn thống lĩnh quả thực không gì không đánh được, bách chiến bách thắng.
– Phi Dương ca.
Một ngày nào đó, Viêm Sương nói:
– Ba Thiên vương khác từ đầu đến cuối đều khộng lộ diện, không bằng chúng ta thừa cơ đánh hạ hết những thành trì đó đi.
– Như thế cũng tốt.
Cuối cùng Vân Phi Dương cũng không kiêng kị nữa mà quyết định khởi xướng tiến công tới những Vương Thành mà Tứ Vương chưởng khống.
Dù sao Tứ Vương phát triển ở Bắc Trung Ương Vực vạn năm, muốn đánh được đại bản doanh của bọn họ vẫn vô cùng khó khăn.
Không phải sao, khi công chiếm Vương Thành cuối cùng do Mỗ Thiên Vương chưởng khống, địch nhân chống cự ương ngạnh, mất ba ngày mới hạ được.
Kiểm kê sau trận chiến, đại quân Linh tộc tổn thất hai vạn quân, quả thật là con số thương vong cao nhất kể từ khi khai chiến với Tứ Vương đến nay.
Vân Phi Dương cau mày nói:
– Không ngờ Vương Thành của Tiên Vương này quản lý lại mạnh hung hãn như vậy.
Hoàng Phủ Giám nói:
– Ở thành trì của Tứ Vương thiết lập quy định, người nào nắm tay lớn, người đó làm lão đại. Tuy rằng rất tàn khốc nhưng cũng là một loại ma luyện bởi vì võ giả muốn sinh tồn được chỉ có thể không ngừng sát phạt, không ngừng mạnh lên.
Vân Phi Dương gật đầu đồng ý.
Không thể phủ nhận, quy tắc Tứ Vương lập ra tuy khiến Bắc Trung Ương Vực lâm vào hỗn loạn lâu dài nhưng lại khiến võ giả ngày càng mạnh lên.
Nếu như võ giả trong thành trì bị quy tắc hạn chế, ngày thường sống chung hòa thuận, trải qua sinh hoạt không tranh quyền thế, hôm nay mình công thành chắc chắn sẽ không có thương vong quá lớn.
Đương nhiên.
Quy tắc này của Tứ Vương, tuy có thể khiến thực lực võ giả trở nên mạnh hơn nhưng cũng khiến bọn họ trở nên càng ngày càng máu lạnh.
Nếu một người vì sống còn, vì quyền lợi mà trở nên lãnh huyết, trở nên tàn khốc hơn, vậy đó cũng tuyệt đối là tai nạn.
Vân Phi Dương nói:
– Chờ ta khống chế triệt để Bắc Trung Ương Vực, quy tắc nắm tay ai lớn người đó làm lão đại sẽ không còn tồn tại.
Hoàng Phủ Giám nói:
– Nếu chủ thượng trên trời có linh thiêng, hi vọng người nhìn thấy.
– Phi Dương ca.
Nhưng đúng lúc này, Vân Lịch vội vã đi tới, nói:
– Thành chủ thủ thành kia, tự sát mà chết!
– Đáng giận!
Vân Phi Dương siết tay, nói:
– Tại sao bọn họ lại lựa chọn tự sát?
Bất luận là Nhậm Thì Quang, hay thành chủ các Vương Thành chỉ cần thành trì bị công phá, đều sẽ buông bỏ phòng ngự muốn chết, muốn tự sát khiến hắn thực sự không hiểu nổi.
Hoàng Phủ Giám nói:
– Thiếu Đế, có lẽ bọn họ thẹn với chủ thượng nên sau khi binh bại thế vong, lựa chọn cái chết để tạ tội.
– Không có khả năng.
Vân Phi Dương nói:
– Nếu như bọn họ hổ thẹn trong lòng, tại sao lại hết lần này tới lần khác chờ khi thành trì của mình bị công phá mới chọn tự sát mà không phải mở cửa thành quy thuận ta?
Hoàng Phủ Giám không nói.
Vân Phi Dương nhìn hắn, cau mày nói:
– Có phải người gạt ta chuyện gì không?
Trực giác nói cho hắn biết, thành chủ của những Vương Thành này tự sát, tuyệt không phải vì áy náy, bên trong nhất định cất giấu bí mật không muốn ai biết, người bên cạnh phụ thân lúc trước này nhất định sẽ biết nội tình.
– Thiếu Đế.
Hoàng Phủ Giám chân thành nói:
– Chờ ngươi thống nhất Bắc Trung Ương Vực, rất nhiều chuyện sẽ rõ ràng.
– Được.Vân Phi Dương chân thành nói:
– Ta sẽ nhanh chóng thống nhất Bắc Trung Ương Vực.
Cái nhanh chóng này, rất nhanh.
Sau khi hoàn toàn công phá thành trì của một Vương chưởng khống, hắn ra lệnh đại quân tiếp tục tiến lên, khởi xướng tiến công với thành trì sau cùng của ba Vương còn lại.
Chỉ dựa vào hai mươi vạn binh lính Linh tộc, muốn đánh hạ được thành trì sau cùng của ba Thiên Vương tuy có thể nhưng thương võng cũng sẽ rất khốc liệt.
Cho nên Vân Phi Dương không chỉ triệu tập hai mươi vạn bính lính Linh tộc từ Chấn Thiên Tiên Đế mà còn điều cả Gia Cát Cẩm tới tiền tuyến.
Bính lính Linh tộc nhập cư trái phép vào Phi Dương Thần Giới tổng cộng có năm mươi vạn, sau khi tiến công thành trì sau cùng của Tam đại Thiên vương lại xuất động thêm gần bốn mươi vạn, chuyện này tương đối bưu hãn, riêng Gia Cát Cẩm xuất chiến đã đại biểu cho Vân Phi Dương lấy con át chủ bài cuối cùng của mình ra, vì muốn nhanh chóng thống nhất Bắc Trung Ương Vực.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, thành trì sau cùng ba người Hỗ Bất Tiếu chưởng khống, tuy đã ương ngạnh chống cự nhưng lại khó có thể thoát khỏi vận mệnh bị công phá.
Hoàng Phủ Giám thủy chung lấy thân phận người đứng xem nhìn hết thảy, mà khi hắn nhìn thấy, một giới nữ lưu chỉ huy đại quân, quét ngang công phá thành trì, nội tâm rung động thật sâu.
Thì ra đại quân của Thiếu Đế, không chỉ có hai vạn!
Thì ra, Thiếu Đế còn có tướng lĩnh khiển quân mạnh mẽ như vậy!
…
Ba tháng chiến tranh liên tục kết thúc, Vân Phi Dương thành công chiếm cứ tất cả thành trì, hoàn toàn thống nhất Bắc Trung Ương Vực.
Sau khi tin tức Vương Thành của Tô Phiêu Dật đã bị chiếm truyền khắp nội vực, mọi người không thể không sợ hãi thán phục, càng không thể không bội phục sâu sắc.
Một người đối mặt với bốn Thiên vương, còn lấy được toàn bộ thành trì của bọn họ, đây quả thực là kỳ tích trong lịch sử đó!
Đương nhiên.
Khiến rất nhiều võ giả khó hiểu là, cho đến khi chiến tranh kết thúc, Vân Phi Dương thống nhất Bắc Trung Ương Vực, tuyên bố một loạt chính sách, bốn Thiên Vương thủy chung chưa từng xuất hiện.
Bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi vì nửa tháng sau, khí thế nghiêm nghị giữa thương khung kia đã dần dần chuyển thành cực kỳ nghiêm nghị.
– Đoàng!
– Đoàng!
Trong lúc mơ hồ, có thể nghe được tiếng vang truyền đến, tựa như bên ngoài vị diện kia, có cường giả đang điên cuồng oanh kích.
– Không được!
Trước Thanh Liên Phong Ấn Đài, sắc mặt Tô Phiêu Dật tái nhợt nói:
– Căn bản không thủ được!
Cho dù hắn có trình diễn, có cường giả của cổ gia tộc xưa vững chắc cũng hiện lên cảm giác lực bất tòng tâm.
– Thiếu Đế.
Hoàng Phủ giám đứng trên cổng thành Chấn Thiên Đế thành, một tay phất lên, khoác chiến giáp lên người, ngưng trọng nói:
– Khảo nghiệm thực sự tới rồi.
– Đạp.
– Đạp.
Vào đúng lúc này, ngoài thành trì có ba người mặc chiến giáp võ giả đẹp đẽ chầm chậm đi tới, bên hông treo ngọc bài khắc chữ “Tướng”.
– Đùng!
Bầu trời truyền ra tiếng vang, âm thanh rung động vạn lý, võ giả ở trong nội vực, từng người sắc mặt kinh biến.
Cùng lúc đó, ở chín phương vị khác nhau, dần dần hiện lên chín vòng xoáy, không ngừng xoay tròn, không ngừng mở rộng.