Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1914
Chương: Ủy Khuất Các Ngươi
Tô Phiêu Dật rời khỏi Vương Thành, đi vào một sơn cốc khá vắng vẻ, nơi tồn tại của một trong cửu đại phong ấn đài mà Thanh Liên Tiên Đế lưu lại.
Giờ khắc này, bên ngoài phong ấn đài có ba võ giả đang ngồi xếp bằng, một người trong số đó rõ ràng là Hỗ Bất Tiếu, còn hai người khác cũng là Thiên Vương. Vẻ mặt bọn họ nghiêm túc dị thường, linh hồn không ngừng rót vào phong ấn lưu quang, lại khó mà ngăn cản được lưu quang đang lung lay sắp đổ.
– Có chút không ổn.
Tô Phiêu Dật cũng ngồi xếp bằng xuống, linh hồn lực Tiên Đế cấp bỗng nhiên bạo phát, trong nháy mắt dung nhập vào trong lưu quang phiêu diêu bất định.
– Ông!
– Ông!
Bốn cường giả Tiên Đế chuyên chú tâm thần gia trì Phong Ấn Trận, lưu quang rung chuyển rất nhanh ổn định trở lại. Để được như vậy phải trả cái giá rất đắt, sắc mặt nhóm Tô Phiêu Dật càng tái nhợt, thậm chí không thể nhúc nhích.
– Có Hoang Đế đang phá trận, chúng ta nhất định phải toàn tâm gia trì, nếu không phong ấn bị phá, tám Phong Ấn Đài khác cũng sẽ sụp nát.
Hỗ Bất Tiếu nghiêm túc nói.
– Đáng giận.
Tô Phiêu Dật nói:
– Thiếu Đế mới vừa bắt đầu luyện binh, Man Hoang Vực lúc này lại phá trận, cũng quá không phải lúc.
– Oanh!
Đột nhiên, trong phong ấn đài truyền đến một tiếng nổ, hiển nhiên tại một nơi trong Man Hoang Vực có người đang điên cuồng oanh kích.
– Oanh! Oanh!
Oanh kích một lần tiếp một lần, nhóm Tô Phiêu Dật thì thôi phát linh hồn lực đến cực hạn, gắt gao vững chắc phong ấn đài. Giờ khắc này, thứ bọn họ đang thủ hộ không phải là Thanh Liên Phong Ấn Đài, mà chính là toàn bộ Chân Vũ Thần Vực, bởi vì một khi bị phá mất, võ giả Man Hoang Vực sẽ tiến hành xâm lấn trên quy mô lớn.
Kể từ khi Chấn Thiên Tiên Đế ngã xuống, Tứ Vương vẫn luôn gia trì Thanh Liên Phong Ấn Đài, nhưng theo tần suất không ngừng tăng tốc, chỉ vững chắc nó lên cũng rất khó khăn. Tỷ như lần này, không chỉ một Hoang Đế công kích Man Hoang Vực, lực lượng cường đại làm bọn hắn rõ ràng có cảm giác lực bất tòng tâm.
– Oanh!
– Oanh!
Lực oanh kích cường đại còn đang tiếp tục. Sắc mặt nhóm Tô Phiêu Dật càng trở nên khó coi, nếu cứ nếu tiếp tục như vậy, phong ấn đài tất nhiên sẽ bị công phá.
– Xoát! Xoát!
Nhưng vào lúc này, bốn nhân ảnh từ đằng xa bay tới, rơi vào trước Thanh Liên Phong Ấn Đài ngồi xếp bằng xuống, rót linh hồn lực vào trong lưu quang. Bốn người tướng mạo già nua, giữa hai đầu lông mày lộ ra một khí tức cường đại, ngọc bài có khắc chữ “Văn” bên hông còn đang lắc lư không ngừng.
– Là các ngươi?!
Nhóm Hỗ Bất Tiếu kinh ngạc không thôi.
Là ai? Tứ Văn dưới trướng Chấn Thiên Tiên Đế!
Nhóm Tô Phiêu Dật từng tìm kiếm nhưng lại không cách nào tìm ra tung tích, bây giờ đột nhiên xuất hiện cùng nhau gia trì Thanh Liên Phong Ấn Đài làm bọn hắn có chút bất ngờ.
Lão giả lớn tuổi nhất nói.
– Lúc còn sống, Tiên Đế đã thôi diễn ra, Phong Ấn Đài hôm nay sẽ có khả năng bị phá, cho nên mệnh bốn người chúng ta đến đây tương trợ.
– Thì ra là thế.
Nhóm Tô Phiêu Dật tỉnh ngộ.
Theo sự xuất hiện của Tứ Văn tiến hành gia trì, mặc cho cường giả Man Hoang Vực công kích thế nào, lưu quang vẫn cứng chắc.
– Nguy hiểm thật.
Tô Phiêu Dật may mắn nói.
Nếu Tứ Văn đến chậm một bước nữa, hắn và ba người Hỗ Bất Tiếu tất khó có thể vững chắc phong ấn đài, kết quả chính là vỡ nát thành hư vô. Chín Phong Ấn Đài mà Thanh Liên Tiên Đế bố trí, một khi có một đài vỡ vụn sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, đến lúc đó, đại quân Man Hoang Vực khẳng định sẽ trùng điệp giết đến.
– Đừng cao hứng quá sớm.
Lão giả ngưng trọng nói.
– Phong Ấn Đài này sớm đã đạt đến cực hạn, chúng ta tuy tạm thời có thể vững chắc nó lại, nhưng sớm muộn cũng có ngày bị phá.
Hỗ Bất Tiếu nghiêm túc nói:
– Có thể vững ngày nào tốt ngày đó, như thế mới có thể tranh thủ thời gian cho Thiếu Đế, để hắn có thể gánh vác trách nhiệm chống lại Man Hoang Vực.
– Ai.
Lão giả thở dài.
– Ủy khuất các ngươi.
Tô Phiêu Dật và Hỗ Bất Tiếu nghe vậy, trong lòng trăm vị đắng chát. Trong mắt thế nhân, bọn họ đã ác nhân ruồng bỏ chủ thượng, chiếm núi làm vua, lại không biết tất cả mọi chuyện đơn giản chỉ là cẩn tuân mệnh lệnh của Tiên Đế, cố ý biểu hiện ra ngoài.
– Chủ thượng đã mệnh chúng ta đối nghịch với Thiếu Đế, từ đó rèn luyện thực lực của hắn, tự nhiên phải tận chức tận trách.
Hỗ Bất Tiếu nói.
Tô Phiêu Dật nói:
– Thiếu Đế đã công chiếm bảy tám phần thành trì của ta, chắc có thể gánh vác trách nhiệm chống lại Man Hoang Vực.
Lão giả ngưng trọng nói:
– Trăm vạn năm trước, đại quân xâm lấn Man Hoang Vực hung hãn vô cùng. Bọn hắn đã ngóc đầu trở lại, thế tất cường hãn hơn.
Vẻ mặt mọi người càng lộ vẻ nghiêm túc.
Mà ngay khi bọn hắn đang vững chắc trận pháp, đại quân của Vân Phi Dương đã phát động tiến công lên thành trì do Hỗ Bất Tiếu nắm giữ. Dựa theo thực lực mà nói, thành trì của Hỗ Bất Tiếu mạnh hơn so với Tô Phiêu Dật, cho nên dù công thành hay đánh chính diện đều tương đối phiền toái. Cũng may, binh sĩ Linh tộc Vân Phi Dương một tay huấn luyện ra đã biểu hiện đầy đủ lực lượng cường đại, dù ngay mặt chống lại vẫn có thể công thành nhổ trại.
Quan trọng hơn là, lần lượt từ các trận chiến, bọn họ cũng dần trưởng thành, càng thành thạo trong việc vận dụng binh pháp hơn. Đây là điều Tứ Vương và Tứ Văn muốn nhìn thấy nhất, bời chỉ khi đại quân Thiếu Đế không ngừng lớn mạnh mới có thể trở thành chủ lực chống lại Man Hoang Vực.
Song, vào lúc Vân Phi Dương đang ngạo chiến bát phương, Thanh Liên Phong Ấn Đài tại các vực đều gặp sự công kích của Man Hoang Vực. Bọn họ dường như đã thương lượng xong, thề phải bài trừ phong ấn do Thanh Liên Tiên Đế bố trí, từ đó quy mô lớn xâm lấn Chân Vũ Thần Vực.
Các cổ gia tộc ở nội vực đều rối rít hành động, điều động vô số cường giả đến gia trì Phong Ấn Đài, ngăn cản các công kích của Man Hoang Vực. Loại tình huống này xuất hiện thường xuyên vào trăm vạn năm trước, chỉ là chưa bao giờ mãnh liệt như hơm nay.
Trong lúc các cổ gia tộc phân cao thấp với cường giả Man Hoang Vực, bầu không khí của Chân Vũ Thần Vực cũng xuất hiện vẻ ngay ngắn nghiêm nghị.
– Bầu không khí có chút kì lạ.
– Hình như có việc không ổn gì sắp phát sinh rồi.
Rất nhiều cường giả đã nhận ra. Nhóm Tiên Đế tọa trấn Đế Thành cũng ý thức được, bọn họ đều nhíu mày, nói:
– Chẳng lẽ, tai nạn trăm vạn năm trước lại sắp tái diễn?
…..
– Phi Dương ca, hôm nay có phải trời chuyển không, sao cứ có cảm giác âm u sao ấy?
Sau khi công phá toà thành tiếp theo, La Mục ngẩng đầu lên nói.
– Có gì đó quái lạ.
Vân Phi Dương cau mày nói.
Hoàng Phủ Giám nghiêm túc nói.
– Sợ rằng cường giả Man Hoang Vực đang đại quy mô công kích phong ấn đài.
Vân Phi Dương nói:
– Nên đến Phong Ấn Đài nhìn một chút không?
– Không cần.
Hoàng Phủ Giám nói:
– Nhiệm vụ hiện tại của Thiếu Đế chính là nhanh chóng thống nhất phía bắc Trung Ương Vực.
Vân Phi Dương khổ sở nói:
ế Ấ ắ ắ ế ế ế ấ- Man Hoang Vực là dị tộc, nếu Phong Ấn Đài bị phá chắc chắn sẽ mang đến tai nạn cho vực, lúc này nếu tiếp tục nội đấu thì không có chút ý nghĩa nào.
– Có ý nghĩa.
Hoàng Phủ Giám nói:
– Đây là hy vọng của chủ thượng lúc còn sống, hi vọng ngươi có thể dựa vào thực lực của chính mình, đoạt lại thành trì đã mất từ tay Tứ Vương.
– Được.
Vân Phi Dương kiếm chỉ phương xa, nói:
– Toàn quân xuất kích!
– Vù vù ——
Hơn mười vạn binh sĩ Linh tộc chia đường, tiến công về phía thành trì của Hỗ Bất Tiếu, tuy lọt vào sự kháng cự ương ngạnh nhưng vẫn lần lượt công chiếm.
Nửa tháng sau, Vân Phi Dương đánh hạ mấy chục thành trì, lại đứng trên tường thành, cực kì khó hiểu nói:
– Hỗ Bất Tiếu sao vẫn chưa xuất hiện?