Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1913
Chương: Tô Phiêu Dật
Có đầy đủ Tiên thạch, hơn mười vạn binh sĩ Linh tộc lấy Viêm Sương cầm đầu một lần nữa mở ra hình thức cắt cỏ, những nơi họ đi qua, bất kì thành trì nào cũng đều bị tuỳ tiện tóm vào tay. Nửa tháng sau, các thành trì của Tô Phiêu Dật bị hạ liên tiếp, số còn sót lại không nhiều, chỉ còn bảy tòa thành, bên trong chỉ có một thành đạt đến cấp Đại Vị Tiên Vương.
Các võ giả nội vực sát sao chú ý tình báo mới nhất, khi bọn hắn hay tin đại quân Vân Phi Dương đã chiếm cứ Tinh Nguyệt Thành, lập tức ý thức được tình hình của Tô Thiên Vương đã rất không ổn.
Tinh Nguyệt Thành là một trọng địa quân sự của Bắc Trung Ương Vực.
Sau khi nắm được thành trì này, nhóm Viêm Sương hoàn toàn có thể không hề kiêng nể gì mà công kích bảy thành trì còn lại dưới tay Tô Phiêu Dật. Song, hạ được Tinh Nguyệt Thành rồi, Vân Phi Dương lại không tiếp tục đi tới mà lựa chọn trấn thủ thành trì.
– Phi Dương ca.
Viêm Sương rất không hiểu nói:
– Tại sao không tiến công nữa?
Tình huống bây giờ rất có lợi với phe mình, chỉ cần thừa thế xông lên đánh chiếm sáu thành trì khác, vây quanh Đại Vị Vương Thành sau cùng, Tứ Đại Thiên Vương chẳng khác nào bị đi một.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói.
– Từ khi khai chiến đến nay, Tô Phiêu Dật chưa bao giờ xuất hiện, điều này thực sự rất lạ.
La Mục còn cười nói.
– Phi Dương ca, Tô Phiêu Dật là cường giả cấp Tiên Đế, đương nhiên không thể tham dự chiến tranh rồi.
Giữa cuộc chiến của các đại quân, cường giả Tiên Đế cấp không thể tham dự, nếu không lấy thực lực bọn hắn, một chưởng hạ xuống ắt toàn diệt, còn đánh trận cái lông gì nữa.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Ngay cả khi không có thể tham dự, hắn cũng có thể sẽ xuất hiện.
– Đã tới.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Giám cau mày nói.
– Sao?
Viêm Sương và La Mục khẽ giật mình, theo phản xạ quay đầu nhìn lại thì thấy trên bầu trời ngoài thành có một đạo lưu quang đang cấp tốc bay đến. Tuy khoảng cách rất xa, nhưng bọn hắn vẫn có thể cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình cuốn tới, hô hấp trở nên gian nan.
Ánh mắt Vân Phi Dương hiện ra vẻ ngưng trọng. Hắn có thể thấy rõ bên trong lưu quang là một nam nhân dáng người cao gầy, Đạo Ý và khí tức ngưng tụ quanh người mạnh hơn xa Cửu đại Động Chủ, hiển nhiên cảnh giới đã đạt tới Tiên Đế.
– Thiếu Đế.
Hoàng Phủ Giám nói:
– Hắn chính là Tô Phiêu Dật.
– Ừm.
Vân Phi Dương ứng tiếng.
Đi vào phía Bắc Trung Ương Vực, gặp qua Hỗ Bất Tiếu, hôm nay lại lần nữa thấy một Thiên Vương khác.- Hưu!
Trong chớp mắt, Tô Phiêu Dật xuất hiện trên không trung ngoài thành trì, từ trên cao nhìn xuống nhìn về phía Hoàng Phủ Giám, nói:
– Năm đó ta liên tục mời ngươi, ngươi cũng không xuống núi, tại sao hiện tại lại tự mình xuống đây?
Tuy giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa khí tràng Tiên Đế khiến cho nhóm La Mục cảm thấy rất áp lực, thậm chí không chút nghi ngờ nếu đối phương muốn giết mình, tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
– Đây chính là Tiên Đế?
Mọi người âm thầm cả kinh.
– Thực sự quá cường đại!
Hoàng Phủ Giám mặt không đổi sắc nói.
– Ta phụng mệnh của Tiên Đế, phải luôn chờ đợi Thiếu Đế đến.
Tô Phiêu Dật cười nói.
– Chủ thượng đã chết, phía Bắc Trung Ương Vực đã sớm không còn Tiên Đế, hắn có tư cách gì được xưng là Thiếu Đế chứ?
– Dù có tư cách hay không, hắn vẫn là con của chủ thượng, điều này không thể sửa đổi.
Hoàng Phủ Giám nghiêm túc nói:
– Nếu trong lòng ngươi còn có chủ thượng, nên thực hiện quỳ bái, phụ tá Thiếu Đế thống nhất Bắc Trung Ương Vực.
Tô Phiêu Dật không để ý đến hắn mà nhìn về phía Vân Phi Dương nói:
– Tiểu tử, có can đảm đánh với bản Vương một trận?
Hoàng Phủ Giám cười lạnh nói:
– Đường đường là cường giả Tiên Đế, lại khởi xướng chiến ước với một Đại Vị Tiên Vương, không thấy nhục nhã?
– Vậy à.
Tô Phiêu Dật nói:
– Hắn đã nhỏ yếu như vậy thì có tư cách gì để ta phụ tá hắn thống nhất phía bắc Trung Ương Vực?
– …..
Hoàng Phủ Giám trầm mặc.
Thì ra kẻ này khởi xướng chiến ước với Thiếu Đế là để phản bác lời vừa rồi của mình.
– Hoàng Phủ Giám.
Tô Phiêu Dật nói:
– Ta khuyên ngươi tiếp tục ẩn cư sơn lâm đi, nếu không lúc nào cũng có khả năng ngã xuống đấy.
Hoàng Phủ Giám cau mày nói:
– Ngươi đang uy hϊế͙p͙ ta?
Tô Phiêu Dật nhún vai.
– Chỉ thiện ý nhắc nhở.
Hoàng Phủ Giám thản nhiên nói.
– Hoàng Phủ Giám ta trung với chủ thượng, cũng trung với Thiếu Đế, sao lại tham sống sợ chết!
– Ba ba ba.
Tô Phiêu Dật vỗ tay nói:
– Hoàng Phủ tướng quân quả nhiên trung thành tận tâm.
– Này.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương vẫn luôn không nói chuyện mở miệng nói:
– Vừa rồi ngươi nói muốn đánh với ta một trận hả?
Tô Phiêu Dật xoay đầu lại, cười nói:
– Tiểu tử, ngươi dám ứng chiến không?
Vân Phi Dương ngạo nghễ nói:
– Ngươi đã muốn chiến, Vân Phi Dương ta sẽ ứng chiến, có gì không dám?
– Thiếu Đế!
Sắc mặt Hoàng Phủ Giám đại biến.
Viêm Sương và La Mục đứng bên cạnh cũng lần lượt trợn mắt.
Huynh của ta ơi, tên kia là cường giả Tiên Đế hàng thật giá thật đấy, đánh với hắn không phải lấy trứng chọi đá à?
– Tiểu tử này có phải bị điên?
Phá Cổ Tiên Đế ẩn trong bóng tối cũng nhíu mày. Không thể phủ nhận, tốc độ phát triển gần đây của Vân Phi Dương làm cho hắn phải sợ hãi thán phục, nhưng đối mặt với cường giả Tiên Đế thì tuyệt đối không có chút phần thắng nào, tuyệt đối bị bạo lại.
– Ngươi muốn ứng chiến?
Tô Phiêu Dật cũng ngẩn ra.
– Ứng chiến!
Vân Phi Dương nghiêm túc nói.
– Ha ha ha!
Tô Phiêu Dật nở nụ cười, nói:
– Không hổ là con trai của chủ thượng, phần dũng khí này thực sự rất đáng khen!
Vân Phi Dương còn cười nói:
– Đã muốn chiến, khẳng định phải kèm theo một ít phần thưởng, ngươi thấy sao?
Tô Phiêu Dật hứng thú nói:
– Phần thưởng gì?
Vân Phi Dương nói:
– Nếu ta thắng ngươi, ngươi phải giao toàn bộ thành trì ra, cũng cúi đầu xưng thần.
Tô Phiêu Dật cười nói.
– Tiểu tử, con người ta thờ phụng lực lượng, nếu như ngươi có thể chiến thắng ta, giao thành trì và thần phục ngươi hoàn toàn không thành vấn đề.
– Tuy nhiên…
Hắn dừng một chút, nói:
– Nếu ngươi thua ta thì sao?
Vân Phi Dương nhún vai, nói:
– Tất cả những thành trì đã công hạ trong khoảng thời gian này, trả lại hết, mà ta cũng sẽ rời khỏi phía Bắc Trung Ương Vực, vĩnh viễn không quay trở lại.
– Được.
Tô Phiêu Dật cười nói.
Vân Phi Dương nói:
– Cảnh giới của ta và ngươi cách biệt quá xa, nếu bây giờ đấu rõ ràng sẽ rất thua thiệt, không bằng cho ta thời gian ba năm rồi quyết đấu thì sao?
– ….
Phá Cổ Tiên Đế khóe miệng co giật, nghĩ thầm, chẳng lẽ tên này có thể mạnh đến có thể chống lại Tiên Đế trong vòng ba năm?
– Ba năm à?
Tô Phiêu Dật hơi trầm ngâm nói:
– Có thể.
Hắn thấy, đừng nói ba năm, coi như ba mươi năm cũng không thành vấn đề.
……
Sau khi định ra ước hẹn ba năm, Tô Phiêu Dật rời đi.
Viêm Sương đi tới, cười nói:
– Phi Dương ca, ngươi đã định ra kỳ hạn ba năm với hắn, có phải có tự tin đánh bại hắn không?
– Không có tự tin.
Vân Phi Dương quả quyết nói.
– A?
Viêm Sương sụp đổ nói:
– Không có tự tin, ngươi ứng chiến làm gì chứ?
Vân Phi Dương nhún vai, nói:
– Đương nhiên là kéo dài thời gian, trong thời gian này đánh xuống thành trì của tam vương còn lại.Thì ra tên này định ra ước hẹn ba năm, không phải chân chính muốn giao chiến với Tô Phiêu Dật mà là ngăn chặn hắn trước, sau đó đặt tâm tư lên các thành trì khác.
Khỏi phải nói, Tô Phiêu Dật rời đi rồi cũng sẽ không áp dụng tiếng công đối với các thành trì đã thất thủ, mà chỉ yên tĩnh chờ tỷ đấu vào ba năm sau. Còn về Vân Đại Tiện Thần, sau khi bố trí trận pháp phòng ngự ở Tinh Nguyệt Thành thì suất lĩnh đại quân thay đổi hướng đi, phát động tiến công với thành trì dưới tay Hỗ Bất Tiếu.
– Chủ thượng.
Tô Phiêu Dật đứng trên cổng Vương thành, nhìn đại quân rời đi, lẩm bẩm:
– Con trai người xảo trá lắm đấy.
– Phiêu Dật.
Đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói đầy cẩn trọng:
– Thanh Liên Phong Ấn Đài bị Man Hoang Vực công kích, mau tới trợ giúp.
Tô Phiêu Dật nhíu mày lại, thầm nghĩ:
– Tần suất Man Hoang Vực trùng kích phong ấn đài tăng nhanh, sợ rằng rất khó cho hắn thời gian luyện binh.