Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1912
Chương: Làm Sao Để Dốc Sức Hỗ Trợ?
Biết được từng hành động nghịch thiên sau khi phi thăng của Vân Phi Dương từ miệng phụ thân, Bắc Môn Cửu Thiếu phun ra một ngụm máu.
– Không có khả năng.
– Không có khả năng…
– Năm đó tại hạ giới, tên kia yếu đến đáng thương, ta có thể tuỳ tiện gạt bỏ, sao bây giờ mạnh tới mức này?
Bắc Môn Cửu Thiếu rất khó tin.
Quả thực là vậy, năm đó tại hạ giới, Vân Phi Dương vừa thông qua Long Môn tiến vào Tiểu Thần Giới vô cùng yếu nhược. Khi đó Bắc Môn Cửu Thiếu là Tiểu Thần Chủ, thực lực kinh khủng đáng sợ, muốn giết Vân Phi Dương có thể nói dễ như trở bàn tay.
– Con của ta.
Bắc Môn Sinh khổ sở nói.
– Xưa đâu bằng nay, Vân Phi Dương bây giờ đã mạnh đến mức Bắc Môn gia ta chỉ có thể nhìn lên.
Ở nội vực, Bắc Môn gia chỉ là một gia tộc nhị lưu, lấy thực lực bây giờ của Vân Đại Tiện Thần, muốn tới tiêu diệt chỉ cần giơ tay nhấc chân.
– Phụ thân.
Bắc Môn Cửu Thiếu nắm chặt quyền, bực tức nói:
– Hài nhi không cam tâm, không cam tâm!
Sau khi Vân Phi Dương giết vào Tiểu Thần Giới, hắn từng một kiếm chém hắn bị thương, khiến hắn bất đắc dĩ phải thi triển cấm thuật gia tộc, chật vật trốn về. Trước khi bế quan, Bắc Môn Cửu Thiếu âm thầm thề, nhất định phải nỗ lực tu luyện cho đến khi đột phá đến cảnh giới cao hơn, tự tay giết chết tên kia mới thôi.
Chính ý niệm này đã không ngừng khích lệ hắn trong thời gian bế quan dài đằng đẵng, không ngừng đột phá, không ngừng gia tăng cảnh giới.
Có thể nói, chính Vân Phi Dương đã gây sức ép kích phát tiềm lực của Bắc Môn Cửu Thiếu, cuối cùng khiến hắn trở thành người đầu tiên bước vào Tiên Nhân đại viên mãn trong các thế hệ đồng lứa. Với tốc độ như thế, dù đặt ở nội vực cũng phi thường ưu tú, phi thường xuất sắc.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Khi Bắc Môn Cửu Thiếu đột phá đến Tiên Nhân đại viên mãn, Vân Phi Dương đã bước vào Đại Vị Tiên Vương từ lâu, thực lực áp chế chín cường giả có thể so với Tiên Đế.
Điên cuồng tu luyện, điên cuồng đột phá, lại đổi lấy cảnh giới càng cách xa cừu nhân, cho đến không với tới nổi. Đây không thể nghi ngờ là một đả kích trí mạng đầy tàn khốc. Khó trách sau khi biết những việc Vân Phi Dương làm, Bắc Môn Cửu Thiếu lại hộc ra một ngụm máu, nếu tâm tính hắn kém hơn chút nữa, sợ rằng sẽ ợ ra rắm tại chỗ.
Kẻ đã từng là Tiểu Thần Chủ không cam lòng, nhưng có thể làm sao? Hắn và Vân Phi Dương đã định trước là người của hai thế giới.
…
Vân Phi Dương cường thế làm Hồng Uy Tiên Đế tức giận không thôi, cũng khiến Bắc Môn, Nam Môn gia tộc đứng ngồi không yên. Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu kẻ này có thực lực có thể chống lại Tiên Đế, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho gia tộc của mình.
Lúc này, hai đại gia tộc chỉ đành gửi gắm hy vọng Tiên Đế đại nhân có thể sớm diệt trừ Vân Phi Dương, chấm dứt hậu hoạn, mà không phải để mặc cho kẻ này tiếp tục trưởng thành.
Hồng Uy Tiên Đế hiện tại cũng đang phát điên.
Hắn cũng rất muốn diệt trừ Vân Phi Dương, nhưng biết kẻ này được Phá Cổ Tiên Đế bảo hộ, lại còn là phu quân Cực Quang Tiên Đế. Nếu muốn xuất thủ, chẳng khác nào sẽ gây thù với hai đại Tiên Đế.
Mà đâu chỉ hai đại Tiên Đế?
Không lâu sau đó, Lưu Ly Tiên Đế ở Đông Vực đã tuyên bố với bên ngoài, kết minh với Chấn Thiên Đế Thành!
Ngay khi tin tức này truyền ra, nội vực nháy mắt nổi lên sóng to gió lớn!
Dù sao, đây cũng là Tiên Đế còn tại vị đầu tiên thành lập mối quan hệ đồng minh với Vân Phi Dương.
Rất nhiều cường giả cũng ý thức được, người trẻ tuổi phi thăng vào Vực không bao lâu ấy giờ đã có đầy đủ thực lực và nhân mạch, hoàn toàn không sợ bất cứ Tiên Đế nào.
ắ ế ầ ế ồ ế ắ ể ếSau khi nhận được tin tức, trong lòng Bắc Môn Cửu Thiếu một lần nữa bị hung hăng đả kích một phen, dù sao hiện tại, đến Hồng Uy Tiên Đế mà hắn còn không có tư cách gặp mặt, còn Vân Phi Dương thì đã có thể liên minh với Lưu Ly Tiên Đế.
Không lâu sau, Cực Quang Tiên Đế ở Bắc Vực cũng tuyên bố với bên ngoài rằng sẽ hỗ trợ phu quân mình không lý do, bất cứ kẻ nào đối nghịch với hắn đều là địch nhân của Bắc Vực.
Việc Nam Cung Mạc Thương sẽ hỗ trợ đã là điều hiển nhiên trong mắt mọi người, dù sao hai người đã kết làm phu thê, nhưng vẫn không hiểu vì sao Lưu Ly Tiên Đế lại đứng về phe hắn?
…
Đông Vực, Lưu Ly Đế Thành.
Lưu Ly Tiên Đế cao cao tại thượng hạ thấp tư thái, cười nói:
– Tin tức đã truyền đi, ngài hài lòng chứ?
Nếu có ai nhìn thấy ắt sẽ mắt trợn tròn, dù sao đây đường đường là một Cửu Đế, vậy mà lại biểu hiện cung kính như thế, thật sự quá bất khả tư nghị.
– Không tệ, không tệ.
Phá Cổ Tiên Đế ngồi trên ghế, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm trà, nói:
– Không uổng công năm đó truyền vị trí Tiên Đế cho ngươi.
– Phá lão.
Lưu Ly Tiên Đế nói:
– Kể từ khi tiếp nhận vị trí Tiên Đế, vãn bối không dám chậm trễ chút nào, một mực cẩn trọng phát triển Đông Vực.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Thời gian qua ta đều thấy, Đông Vực này đích xác phồn hoa hơn hai vạn năm trước.
Đạt được sự tán thành của Tiên Đế tiền nhiệm, Lưu Ly Tiên Đế cảm giác rất tự hào.
– Tuy nhiên.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Muốn theo kịp Trung Ương Vực và Tây Vực, vẫn có chút khó khăn.
Lưu Ly Tiên Đế lắc đầu nói:
– Đông Vực ở chếch một phương, điều kiện hữu hạn, tự nhiên không cách nào sánh ngang với các đại vực.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Tiểu tử, hiện tại có một cơ hội để Đông Vực cành cường đại hơn, chỉ xem ngươi có thể bắt lấy không.
Lưu Ly Tiên Đế vội vàng hỏi:
– Cơ hội gì?
Thân là Tiên Đế, hắn chỉ ôm mộng tưởng sẽ đột phá cảnh giới cao hơn, chỉ lưu tâm hi vọng có thể làm cho Đông Vực mình chưởng khống nâng cao một bước.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Vân Phi Dương và Tứ Vương khai chiến. Muốn chưởng khống toàn bộ phía bắc Trung Ương Vực, nếu lúc này ngươi có thể giúp đỡ hết sức, tương lai tất có không ít chỗ tốt.
– Cái này…
Lưu Ly Tiên Đế rối rắm.
Hắn tuyên bố ra ngoài việc kết minh với Chấn Thiên Đế Thành chủ yếu do nể mặt lão Tiên Đế, bên trong vẫn duy trì trung lập, không muốn tham dự chuyện giữa Vân Phi Dương và Tứ Vương.
– Tiểu tử.
Phá Cổ Tiên Đế nghiêm túc nói:
– Đứa con trai của Vân Thượng Thanh này tuyệt đối không phải hạng người đơn giản đâu. Trợ giúp hắn đối với Đông Vực mà nói, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Đúng vậy, tiểu tử kia trưởng thành thần tốc, lại có lực lượng quân sự cường đại, đặt bảo bối lên người hắn ngược lại cũng không thành vấn đề.
– Phá lão.
Lưu Ly Tiên Đế đã có lựa chọn, nói:
– Đông Vực ta làm thế nào để dốc sức giúp đỡ hắn đây?
– Rất đơn giản.
Phá Cổ Tiên Đế nói:
– Lấy trước ra mười ức Tiên thạch trợ giúp.
– Phịch.
Lưu Ly Tiên Đế trực tiếp ngã xuống đất, trong lòng hỏng mất nói:
– Mười…mười ức Tiên thạch?
…
Phá Cổ Tiên Đế cuối cùng vẫn rời khỏi Đông Vực, có điều khi đi cũng mang theo mười ức Tiên thạch từ chỗ Lưu Ly Tiên Đế.
Mà sau khi thu hoạch được đủ nhiều tài nguyên, Vân Phi Dương lúc này mệnh lệnh Viêm Sương dẫn đầu đại quân xuất chinh, phát động một trận tiến công dữ dội với thành trì do Tô Phiêu Dật nắm giữ.
Trong lúc nhất thời, phía bắc Trung Ương Vực bình tĩnh lâu nay lại một lần nữa dấy lên chiến hỏa, tình hình chiến đấu mới nhất cũng được truyền đi nhiều lần.
Thất Diệu Thành thất thủ.
Ngũ Khê Thành thất thủ.
Đại Tước Thành thất thủ…
Theo binh sĩ Linh tộc không ngừng xâm nhập, những thành trì trong tay Tô Phiêu Dật lần lượt thất thủ, hoàn toàn không có chút sức lượng chống lại.
– Quá mạnh!
– Dựa theo tốc độ như thế, không quá một tháng, đại quân của Vân Phi Dương chỉ sợ sẽ chiếm đoạt tất cả thành trì của Tô Thiên Vương.
Sau khi lấy được chiến báo mới nhất, các võ giả nội vực không khỏi kinh thán, đều khiếp sợ bàn tán. Mà dưới cái nhìn của bọn họ, nếu như Tô Phiêu Dật còn không ra tay, cuối cùng sẽ không có cách nào nghịch chuyển kết cục