Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1902
Chương: Thành Ý
-Không phải chứ, Tụ Hưng vương thành bị công phá?
-Đây chính là thành trì do Thiệu tướng quân quản lí, quân đoàn được bồi dưỡng tuyệt đối là số một số hai Bắc Trung Ương Vực nha.
Hai quân chém giết cả ngày, Tụ Hưng vương thành hao tổn hơn mười vạn, bên Vân Phi Dương tổn thương ba vạn, có thể nói vô cùng thảm liệt.
Chiến tranh phát sinh ở Tụ Hưng vương thành bị truyền ra ngoài khiến cho rất nhiều võ giả tranh nhau nghị luận.
Đại quân của Vân Phi Dương có thể chiến thắng quân tinh nhuệ của Thiệu Lập Tân để bọn hắn tin phục.
Giờ phút này, rất nhiều người cũng ý thức được tình hình của Tô Phiêu Dật – một trong Tứ Vương hiện rất không ổn, bốn tòa đại vị Vương Thành chưởng khống đã bị công phá hết ba.
Nếu như Vân Phi Dương lại tiếp tục tấn công, chiếm lĩnh được tòa Vương Thành sau cùng, xem như Thiên Vương này để mất đi quyền chưởng khống Bắc Trung Ương Vực.
Nhưng rất nhiều người không hiểu, khi các thành trì liên tiếp bị công phá mà Tô Phiêu Dật vẫn không xuất đầu lộ diện.
Vân Phi Dương cũng rất buồn bực, lẽ ra sự việc phát triển đến bước này, tên kia chắc chắn đứng ngồi không yên, bây giờ lại không có động tĩnh, quả thực quái dị.
Tô Phiêu Dật không có động tĩnh khiến Vân Phi Dương cảnh giác, cho nên hắn thủy chung trấn thủ Tụ Hưng vương thành, không tiếp tục tấn công.
Hoàng Phủ Giám vẫn quỳ bên ngoài thành trì mặc cho gió thổi mưa rơi.
-Chậc chậc.
La Mục ngồi xổm trên tường thành nói.
-Tên này rất có kiên quyết, quỳ một tháng còn không đi.
Vân Lịch còn khó hiểu nói.
-Thực lực người này rõ ràng rất mạnh, tại sao Phi Dương ca không thu nhập dưới trướng?
-Ai biết.
Thời gian tiếp tục trôi đi, sau ba tháng, Hoàng Phủ Giám vẫn quỳ gối bên ngoài thành trì, bởi vì không vận dụng bất kỳ khí tràng gì, toàn thân phủ đầy tro bụi như một tên khất cái.
Bọn người La Mục mãi thành thói quen, lâu lâu ngẫu nhiên trèo lên thành nhìn một chút, rồi mỗi người lại bận bịu việc của mình.
Vân Phi Dương đứng trong phủ thành chủ, thu hồi tiên niệm, ánh mắt lấp lóe, trong lòng như có gì suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn đi lên thành lâu, nói.
-Ngươi đã muốn đầu quân vào ta thì hãy đưa ra thành ý.
-…
Khóe miệng La Mục và Vân Lịch co giật.
Người ta quỳ ở ngoài thành hơn bốn tháng, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý?
Hoàng Phủ Giám nhẹ nhàng nâng đầu, nói.
-Thiếu Đế cần mạt tướng làm gì mới thể hiện ra thành ý.
Vân Phi Dương chỉ về phía xa, thản nhiên nói.
– Ta cho ngươi ba ngày, diệt đi năm tòa thành của Tô Phiêu Dật.
Hoàng Phủ Giám rốt cục đứng lên, trong nháy mắt ánh sáng bao phủ quanh thân, một kiện xích hồng sắc chiến giáp khoác lên người phát ra chiến ý cực mạnh.
-Rất đẹp!
Bọn người La Mục khen.
Bọn họ có thể khẳng định, cấp bậc chiến giáp choàng trên thân tên kia rất cao.
Không gian hơi run rẩy, một thanh trường thương cũng mang theo sắc đỏ xuất hiện. một tay Hoàng Phủ Giám cắm chuôi thương.
-Mạt tướng lĩnh mệnh!
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất tại chỗ.
Bọn người La Mục không biết đối phương làm thế nào mà đi, Vân Phi Dương lại thấy rõ ràng, hắn hiện tại đang chạy đến thành trì gần Tụ Hưng vương thành nhất.
-Mẹ nó.
-Tên kia thật trang bức.
La Mục hâm mộ.Hắn hâm mộ Hoàng Phủ Giám vừa rồi đứng lên triệu hồi chiến giáp rồi triệu hồi binh khí, bộ dáng rất uy dũng.
Vân Lịch nói.
-Chờ có thời gian, nhất định cũng phải tìm mấy món trang bị ra dáng.
Đi vào Chân Vũ Thần Vực, cảnh giới bọn họ đột nhiên tăng mạnh, nhưng vẫn chưa có vũ khí trang bị, thậm chí không có bản mệnh Tiên Ấn nào thuộc về mình.
Vân Phi Dương nói.
-Tô Phiêu Dật là một trong Tứ Vương, lại ở Bắc Trung Ương Vực lâu như vậy, chỉ cần bắt hắn các ngươi còn lo thiếu trang bị?
-Đúng thế.
Ánh mắt La Mục cùng Vân Lịch nóng rực.
Nhưng lúc bọn hắn đang nghị luận, ngoài thành lóe lên lưu quang, Hoàng Phủ Giám vừa mới rời đi không bao lâu lại xuất hiện, quăng mấy cái đầu người xuống đất.
-Thiếu Đế.
-Đây là đầu năm tên thành chủ.
La Mục và Vân Lịch nhất thời trợn tròn mắt.
Người này rời đi rất ngắn, nhanh như vậy đã giết chết năm tên thành chủ?
Không ngoài ý muốn của Vân Phi Dương bởi vì hắn biết thực lực Hoàng Phủ Giám đã đạt đến Tiên Đế cấp, giết chết mấy tên thành chủ này vô cùng nhẹ nhõm.
-Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương nói.
-Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thủ hạ của Vân Phi Dương ta.
Hoàng Phủ Giám hành lễ.
-Tạ thiếu Đế.
Trong phủ thành chủ.
Vân Phi Dương ngồi ở đầu vị, nói.
-Ngươi bây giờ có cảnh giới gì?
Hoàng Phủ Giám vừa mới ngồi xuống, cung kính đáp.
-Bẩm Thiếu Đế, cảnh giới mạt tướng hiện tại có thể so với Tiên Đế.
-Có thể so với?
Vân Phi Dương nói.
-Còn chưa có đột phá đến Tiên Đế?
Hoàng Phủ Giám lắc đầu.
-Tiên Đế là cảnh giới tối cường ở nội vực, nếu không có khí vận thì rất khó đột phá.
Vân Phi Dương nói.
-Ngươi đã là tướng cũ của phụ thân, tại sao không cùng Tứ Vương chiếm cứ địa bàn, xưng hùng một phương?
Hoàng Phủ Giám hồi đáp.
-Từ khi chủ thượng ra đi, mạt tướng liền nản lòng thoái chí ẩn cư sơn lâm, chỉ vì chờ đợi Thiếu Đế trở về.
Vân Phi Dương chân thành nói.
-Phụ thân ta trước khi lâm chung đã mệnh lệnh ngươi phụ tá ta, chẳng lẽ lão nhân gia ông ta đã biết được ta sẽ đến Bắc Trung Ương Vực khai chiến Tứ Vương?
Đây mới là chính đề mà hắn muốn biết.
Hoàng Phủ Giám trầm mặc một hồi, nói.
-Thiếu Đế, sự việc có quan hệ với chủ thượng, mạt tướng biết không nhiều, không cách nào giải thích.
-Được rồi.
Vân Phi Dương chuyển đề tài.
-Tam Tướng khác đang ở đâu?
Hoàng Phủ Giám nói.
-Mạt tướng không biết.
-Tứ Văn thì sao?
-Mạt tướng không biết.
Vân Phi Dương có chút im lặng.
-Vậy ngươi biết cái gì?
Hoàng Phủ Giám nghiêm túc nói.
-Mạt tướng chỉ biết, Thanh Liên phong ấn đài Bắc Trung Ương Vực đã có dấu hiệu buông lỏng, mong Thiếu Đế mau chóng làm tốt chuẩn bị tác chiến cùng đại quân Hoang Man Vực.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
-Bắc Trung Ương Vực cũng có Thanh Liên phong ấn đài?
-Đúng.
Hoàng Phủ Giám gật đầu.
Vân Phi Dương nói.
-Loại chuyện này cần phải giao cho cổ gia tộc mới đúng.
Hoàng Phủ Giám nói.
-Cổ gia tộc của Bắc Trung Ương Vực là Vân gia, Tiên Đế đại nhân và Thiếu Đế chính là dòng chính Vân gia.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, khó tin nói.
-Ta là dòng chính cổ gia tộc?
-Đúng như vậy.
Hoàng Phủ Giám đáp.
Vân Phi Dương có chút đứng không vững, hiển nhiên không ngờ, mình lại là dòng chính của cổ gia tộc Bắc Trung Ương Vực.
Nói như thế, ta còn có rất nhiều đồng tộc, còn có rất nhiều thân nhân?
Tâm tình Vân Phi Dương lúc này có chút kích động, Hoàng Phủ Giám nói tiếp.
-Mười vạn năm trước, Vân gia từng rất cường thịnh nhưng dần dần xuống dốc, cho đến hôm nay chỉ còn lại có duy nhất mỗi Thiếu Đế.
Không khí đột nhiên đọng lại, khóe miệng Vân Phi Dương co quắp.
Hắn nói.
-Ý ngươi là, Vân gia hiện tại chỉ có một người là ta?
-Đúng vậy, Thiếu Đế.
Hoàng Phủ Giám trả lời.
Vân Phi Dương co quắp trên ghế, biểu hiện trên mặt rất đặc sắc.