Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1903
Chương: Vân Gia Bên Trong Ngũ Quang Hồ
Vân gia, cổ gia tộc của Trung Ương Vực trải qua việc Hoang Man Vực xâm lấn, tộc nhân xả thân chiến đấu cho đến khi Thanh Liên Tiên Đế bố trí phong ấn đài, chiến tranh kết thúc mới ẩn cư khôi phục nguyên khí.
Mười vạn năm trước, Vân gia đạt đến cường thịnh, cường giả như mây, là cổ gia tộc có một không hai đứng đầu bấy giờ.
Nhưng thịnh cực thì sẽ suy, tuần hoàn vĩnh hằng bất diệt.
Vân gia không thể trốn qua định luật này, cường giả dần dần mất đi, dần dần xuống dốc không phanh.
Đến mức bây giờ rất nhiều thế lực nội vực chỉ nghe nói qua Nam Cung gia, Công Dã gia, lại chưa từng nghe nói đến Vân gia, dù có Chấn Thiên Tiên Đế Vân Thượng Thanh, rất nhiều võ giả cũng không biết một mạch sau cùng của Vân gia.
Vân Phi Dương biết được mình là Vân gia dòng chính, tâm tình liền bị kích động, biết được tộc nhân đã mất cũng vô cùng sụp đổ.
-Không đúng, cổ gia tộc đều nhận được chiếu cố của Thiên Đạo, tại sao Vân gia ta rơi vào tình trạng thê thảm như vậy?
Vân Phi Dương không hiểu, Công Dã gia và Nam Cung gia vậy mà nhân khẩu hưng vượng, cường giả và dòng chính tầng tầng lớp lớp, còn Vân gia ta coi như thịnh cực tất suy nhưng dù qua đại chiến trăm vạn năm trước cũng không thể suy đến mức đơn mạch tương truyền chứ?
Hoàng Phủ Giám giải thích.
-Thiếu Đế có chỗ không biết, mười vạn năm trước, Thanh Liên phong ấn đài đã bắt đầu nới lỏng, Vân gia điều động đại lượng cường giả gia cố, nhưng bỏ ra đại giới thê thảm, từ đó về sau rốt cuộc không gượng dậy nổi.
-…
Vân Phi Dương trầm mặc.Hắn đành chấp nhận lý do này, nhưng âm thầm suy đoán việc Vân gia suy bại tuyệt không đơn giản, bên trong chắc còn có bí mật không muốn người khác biết.
Đương nhiên, hỏi Hoàng Phủ Giám cũng vô dụng.
Hắn cũng không phải người Vân gia, không biết được nhiều việc.
Vân Phi Dương nói.
-Vân gia ta ở đâu?
Đã biết mình là Vân gia dòng chính, hắn muốn đi nhìn gia tộc mình một chút.
Hoàng Phủ Giám nói.
-Bên trong Ngũ Quang Hồ.
Mặt mũi Vân Phi Dương kinh ngạc hô.
-Vân gia ta sống trong nước?
Hoàng Phủ Giám nói.
-Lúc chủ thượng còn sống đột phá đến Tiên Đế, lấy vô thượng thần thông an trí Vân gia bên trong Ngũ Quang Hồ để tránh bị người khác quấy rầy.
-Thì ra là thế.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ.
Tây Bắc Trung Ương Vực có một mảnh sơn mạch liên miên bất tuyệt, khu vực trung tâm lại có một hồ nước rất lớn, ngũ thải quang mang lấp lóe cho nên được thế nhân xưng là Ngũ Quang Hồ.
Vân Phi Dương phi thân đến bên hồ, chỉ thấy năm loại ánh sáng trên mặt hồ khi thì lấp lóe, khi thì biến hóa, sợ hãi than.
-Thật thần kỳ.
Khi nói chuyện, tiên niệm phóng thích dần dần dung nhập vào trong hồ, rất nhanh phát hiện đáy hồ có tồn tại trận pháp ngăn cách.
Chỉ đụng vào nhẹ nhàng, Vân Phi Dương đã cảm thấy được một cảm giác thân thiết, sau đó thì thầm.
-Có lẽ do phụ thân lưu lại.
Mỗi lần nghĩ đến phụ thân, tâm tình liền có chút bi thương.
-Hô!
Vân Phi Dương hít một hơi điều chỉnh tâm tình, thả người nhảy vào trong hồ đi đến khu vực được lưu quang bao phủ.
-Phụ thân tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ an trí Vân gia tại bên trong Ngũ Quang Hồ, bên trong nhất định cất giấu huyền cơ.
Mang theo ý nghĩ này, Vân Phi Dương phóng thích linh hồn lực dung nhập vào trận pháp ngăn cách, bắt đầu phá giải.
Không bao lâu, trận pháp vĩnh cửu tồn tại đã bị phá giải, hắn đi vào đó.
Vân Phi Dương ướt sũng rơi trên bàn đá phủ đầy rêu xanh, thả mắt nhìn quanh thì phát hiện xung quanh toàn là kiến trúc hoang tàn hoang lương, tựa như thành trì cổ lão.
Phong cách phòng ốc có khác với kiến trúc trong thành trì nội Vực cho người ta cảm giác vô cùng đặc biệt.
Vân Phi Dương đứng tại một nhánh nhỏ trên đường phố, tiên niệm tiếp tục lan tràn phát hiện khu nhà trong thành trì kéo dài đến mấy chục dặm.
-Năm đó Vân gia nhất định rất hưng thịnh, nếu không thành trì sẽ không có quy mô lớn như thế. Đáng tiếc, hôm nay đã sớm trở thành quá khứ.
Vân Phi Dương lẩm bẩm một hồi sau đó bước đi, càng đánh giá kiến trúc hoang phế hai bên đường thì tâm tình lại càng u sầu.
Rất nhanh đã đi vào khu vực trung tâm thành trì, nơi đó là một nền đất trống được làm từ các mảnh đá cùng loại với võ trường, bởi vì hoang phế từ lâu nên nơi này sớm đã phủ đầy rêu.
Vân Phi Dương yên tĩnh đứng đấy, nỗi lòng như về đến 100 ngàn năm trước, nhìn thấy vô số tộc nhân huyết mạch tương liên của mình đang lắng nghe lời dạy dỗ và tu luyện.
-Con ta.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng vang.
Vân Phi Dương đột nhiên quay người liền thấy một bóng người hư thực đan xen xuất hiện.
Bóng người kia cao lớn, tướng mạo anh tuấn uy vũ, tuy mặt mỉm cười nhưng cũng bộc lộ ra khí tức Vương giả.
Hốc mắt Vân Phi Dương dần dần ướt át bởi vì hắn biết người này chính là phụ thân mà mình chưa bao giờ thấy qua, Chấn Thiên Tiên Đế Bắc Trung Ương Vực.
-Con ta.
Vân Thượng Thanh nói.
-Là cha phong tồn một tia linh hồn tại Vân gia, đợi con đến.
Vân Phi Dương quỳ trên mặt đất, nói.
-Phụ thân ở trên, xin nhận nhi tử một lạy.
Cái quỳ này là đương nhiên, dù chưa bao giờ thấy qua, nhưng dù sao cũng là cha mình.
Vân Thượng Thanh nói.
-Vân gia ta đời đời thủ hộ Thanh Liên phong ấn đài, mặc dù đã suy sụp nhưng xưa nay không hối hận, mà con thân là Vân gia dòng chính, hãy ghi nhớ lời dạy của tổ tiên, lúc còn sống bảo vệ phong ấn đài bất diệt.
Vân Phi Dương chân thành đáp.
-Hài nhi hiểu rõ.
Vân Thượng Thanh nói.
-Là cha phong tồn Vân gia ở đây vì để ngăn ngừa năm tháng ăn mòn, ngươi có thể tìm tới Công Pháp Các, tu luyện vũ kỹ truyền thừa của Vân gia ta.
Vũ kỹ truyền thừa của Vân gia?
Vân Phi Dương đột nhiên vui mừng.
Hắn đột phá đến đại vị Tiên Vương không thiếu vũ khí, thiếu khuyết là vũ kỹ!
Vân Thượng Thanh nói.
-Vũ kỹ truyền thừa của Vân gia ta một coi trọng khẩu quyết, hai coi trọng chỉ đạo, mười vạn năm trước rất nhiều tổ tiên vì vững chắc phong ấn đài mà lần lượt hi sinh không cách nào tự thân dạy dỗ khiến hậu bối rất khó lĩnh ngộ đại thành, thực lực ngày càng giảm sút.
-…
Vân Phi Dương im lặng.
Không có tiền bối dạy bảo thì rất khó lĩnh ngộ, vũ kỹ truyền thừa của Vân gia mình không khỏi quá hà khắc đi?
-Con ta.
Vân Thượng Thanh nói.
-Lúc cha còn sống dựa vào chính mình, tu luyện thành công hơn ba mươi loại vũ kỹ tâm pháp ở Công Pháp Các, hi vọng con có thể lĩnh ngộ càng nhiều, xây dựng Vân gia ta huy hoàng như ngày xưa.
Nói tới chỗ này, bóng người dần dần mờ đi, hiển nhiên một tia linh hồn chỉ có thể chống đỡ thời gian như vậy.
-Phụ thân.
Vân Phi Dương nắm tay nói.
-Ta sẽ xây dựng lại Vân gia!
Chấn Thiên Tiên Đế xuất hiện cho hắn biết trong thành trì còn có Công Pháp Các, bên trong cất giấu rất nhiều vũ kỹ truyền thừa cho nên bắt đầu tìm tòi.
Không bao lâu, dựa vào linh hồn lực cường đại, Vân Phi Dương phát hiện một mật thất trong một khu vực ẩn thấp có khắc ba chữ Công Pháp Các, sau khi đi vào lại trợn mắt hốc mồm bởi vì trong không gian rất nhỏ vậy mà sắp xếp từng quyển từng quyển bí tịch.
Nhìn sơ qua có thể thấy không ít hơn trăm loại, càng bưu hãn hơn là tiện tay cầm lấy một bản lại có cấp bậc đại vị Tiên Vương!
Vân Phi Dương lần lượt đọc qua mấy quyển bí tịch, phẩm chất cũng đều tại đại vị Tiên Vương, hắn hít một hơi lãnh khí, cả kinh hô.
-Vũ kỹ truyền thừa của Vân gia ta đều ngưu bức như vậy sao!