Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1901
Chương: Một Trong Tứ Tướng, Hoàng Phủ Giám
Đi qua một phen ác chiến, Tụ Hưng vương thành bị công phá triệt để, Vương Thành của Tô Phiêu Dật lại thiếu một tòa, hơn nữa còn tổn thất quân đoàn vô cùng tinh nhuệ.
Nhưng Vân Phi Dương không chút vui vẻ bởi vì thành chủ Thiệu Lập Tân đang bưng lấy chiến giáp tự tuyệt trước mặt mình.
-Tội tướng Thiệu Lập Tân, nguyện lấy cái chết tạ tội!
Quân đoàn chiến bại không thể thay đổi, thân là tướng một quân lại lựa chọn tự sát, điều này có thể hiểu được nhưng tại sao Thiệu Lập Tân lại nói ra câu này?
Tội của hắn là gì?
Phản bội phụ thân, đối địch với ta?
Vân Phi Dương khó hiểu, nghĩ đến Nhâm Thì Quang, nghĩ đến Lịch Hoa Vân, đoán rằng bên trong có chuyện kì lạ gì đó.
Hắn tuy thông minh nhưng hiện tại lại không nghĩ ra tại sao khi mình lần lượt công thành đoạt đất, nhóm đối thủ liền lựa chọn tự giác từ bỏ?
-Hô!
Vân Phi Dương thở ra một hơi bỏ qua nghi hoặc trong lòng, phất tay thu Ngự Long chiến giáp vào tạo hóa giới chỉ.
Bình tĩnh xem xét, cấp bậc chiến giáp cũng không phải quá cao, nhưng dù vậy vẫn là đồ của phụ thân, tất nhiên phải cất giấu thật tốt.
-Vân đại ca.
Đúng vào lúc này, La Mục đi tới, nói.
-Chúng ta phát hiện đại lượng Tiên thạch trong bảo khố Phủ thành chủ.
-Bao nhiêu?
Vân Phi Dương hỏi.
La Mục nói.
-Có khoảng chừng 5 ức.
-Nhiều như vậy?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Từ khi công phá lượng lớn thành trì, số lượng Tiên thạch của quân địch nhiều nhất chưa đến một ức, mà vơ vét Tụ Hưng vương thành được 5 ức, thu hoạch lớn a.
-Truyền lệnh xuống, toàn quân chỉnh đốn.
-Tuân lệnh.
Sau khi hạ được Tụ Hưng vương thành, Vân Phi Dương không tiếp tục tiến công mà lựa chọn chỉnh đốn quân lực, nếu như tiếp tục đánh xuống, trực tiếp đối mặt Tô Phiêu Dật e rằng sẽ rất khó.
Thiệu Lập Tân bại, Vương Thành cũng thất thủ.
Phần lớn đại quân hắn chăm chú huấn luyện cũng bỏ mình, chỉ có số ít bị bắt làm tù binh.
Tuy bại nhưng vinh, bởi vì đại quân của Vân Phi Dương thương vong tới 30 ngàn.
Từ khi khai chiến đến nay, huy động 20 vạn binh lính Linh tộc, như gió thu gặt hết thảy, tấn công Tụ Hưng vương thành nhận tổn thất cao nhất.
Biết được số thương vong, Vân Phi Dương trầm mặc.
Không hổ là 32 Hổ Tướng từng dưới trướng phụ thân, binh lính cường hãn như thế.
Nếu không phải mình có Gia Cát Cẩm, các binh sĩ Linh tộc lại tinh thông Vạn Cổ Binh Pháp, chỉ sợ không có năng lực hạ được Tụ Hưng vương thành.
-Đây mới chỉ là 32 Hổ Tướng, cũng không biết Tứ Tướng kia có bao nhiêu năng lực quân sự?
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
-Phi Dương ca.
Đúng vào lúc này, La Mục vội vã đi tới, nói.
-Ngoài cửa thành có một quái nhân nói muốn gặp ngươi.
-Quái nhân?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Bên ngoài thành trì hiện lên màu xích hồng do được máu tươi bao phủ.
Một nam tử đi chân trần tóc xù cao ngạo đứng đó, quanh người hắn bị một Đạo Ý cuồn cuộn như ẩn như hiện bao phủ, khó thấy rõ tướng mạo.
Bọn người Viêm Sương cùng Vân Lịch đứng trên thành, cảnh giác nhìn nam tử quỷ dị kia, bởi vì trực giác nói cho bọn hắn biết người này tuyệt đối không đơn giản.
Vân Phi Dương phiêu nhiên rơi vào trước thành lâu, cất tiếng hỏi.
-Người đến là ai?
Đang khi nói chuyện, linh hồn lực cường đại phi vút qua, hắn muốn thấy rõ chân dung nam tử tóc xù, nhưng vừa chạm vào Đạo Ý của tên đó lại hung hăng bắn trở về.
Vân Phi Dương âm thầm chấn kinh.
Linh hồn lực của mình đã đạt đến Tiên Đế cấp, lại bị bắn trở về dễ như trở bàn tay, thực lực đối phương đã siêu việt đại vị Tiên Vương!
Nam tử tóc xù cũng không báo ra danh tính bản thân mà lại dò hỏi.
-Ngươi chính là Vân Phi Dương?
Thanh âm có vẻ tang thương, cho người ta cảm giác một loại cao thâm mạt trắc.
-Đúng vậy.
Vân Phi Dương đáp.
Đột nhiên, nam tử tóc xù quỳ một chân xuống đất, hành lễ.
-Hoàng Phủ Giám, tham kiến Thiếu Đế!
Lời vừa ra, Đạo Ý bao quanh thân liền tiêu tán, lộ ra một khuôn mặt cương nghị mà tang thương, má phải lại có một vết thương khiến người khác không khỏi rời mắt.
-Hoàng Phủ Giám?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Hắn chưa nghe qua cái tên này.
Mắt Hoa Mạc Phi đứng bên cạnh lấp lóe tia sáng sùng bái giới thiệu.
-Vân công tử, người này chính là một trong Tứ Tướng dưới trướng Chấn Thiên Tiên Đế!
Hắn xuất thân võ tướng, đã từng nghe nói qua, Chấn Thiên Tiên Đế từng có Tứ Tướng, trong đó một người trên mặt có vết đao chém, được người đời gọi là Tướng Mặt Sẹo.
ấ ề ế ểĐương nhiên, trên mặt rất nhiều người có vết đao chém, thậm chí có thể dễ dàng giả tạo ra.
Hoa Mạc Phi có thể xác định, chủ yếu vẫn là sau khi đối phương để lộ chân dung phát ra loại khí tức từng trải qua chiến trường.
Tướng mạo một người có thể bị người khác bắt chước, nhưng khí tức như vậy lại không thể mô phỏng.
Biết được thân phận đối phương, Vân Phi Dương bình thản nói.
-Ngươi tới nơi này làm gì?
Tứ Vương chia cắt địa bàn của phụ thân làm theo ý mình, đối địch với Vân Phi Dương khiến hắn rất thất vọng, cho nên đối với Tứ Tướng thậm chí cả Tứ Văn, hắn cũng không có cảm tình gì nhiều.
Hoàng Phủ Giám vẫn quỳ trên mặt đất, chân thành nói.
-Hiệu mệnh vì Thiếu Đế.
Vân Phi Dương cười nhạt.
-Chắc ngươi cũng đã biết tên cùng thân phận của ta, vì sao bây giờ muốn tới đây hiệu mệnh?
Hoàng Phủ Giám nói.
-Bởi vì đó là sứ mệnh của ta.
Vân Phi Dương nói.
-Nếu như ta không chiếm lĩnh được nhiều thành trì của Tô Phiêu Dật, không có biểu hiện ra thực lực cường đại, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không tới ta tìm nơi nương tựa. Thời điểm ta không có năng lực, ngươi không đến phụ tá, chờ khi ý thức được ta ngưu bức thì ba ba chạy tới.
Sắc mặt Hoàng Phủ Giám không thay đổi nói.
-Nếu như Thiếu Đế không có năng lực công phá Tụ Hưng vương thành, mạt tướng đương nhiên sẽ không xuất hiện, bởi vì hoàn toàn không có giá trị phụ tá.
-…
Khóe miệng bọn người Viêm Sương co giật.
Nói ra lời bợ đỡ như thế này, thật rất khó tưởng tượng đối phương đã từng là một trong Tứ Tướng dưới trướng Chấn Thiên Tiên Đế.
Vân Phi Dương cười lạnh nói.
-Nếu ta đã có năng lực, làm thế nào muốn loại người như ngươi đến phụ tá.
Hoàng Phủ Giám nói.
-Thiếu Đế có cần phụ tá hay không, mạt tướng đều sẽ một mực đi theo, bởi vì đây là mệnh lệnh của Tiên Đế trước khi lâm chung.
Mệnh lệnh trước khi lâm chung?
Vân Phi Dương nhíu mày.
-Mệnh lệnh thế nào?
Hoàng Phủ Giám nói.
-Tiên Đế từng nói, một ngày kia ngươi phi thăng nội vực, công phá Tụ Hưng vương thành thì mạt tướng sẽ rời núi tương trợ.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Thời điểm phụ thân còn tại thế thì đã ngờ tới việc mình sẽ phi thăng nội vực, cũng biết được mình sẽ khai chiến Tứ Vương?
-Phụ thân không cần đoán cũng biết được năng lực của ta?
Vân Phi Dương chợt nhớ tới cái gì, thầm nghĩ.
-Chẳng lẽ vì nguyên nhân này mới bị Thiên Đạo trừng trị, rơi vào kết cục…?
-Thiếu Đế.
Hoàng Phủ Giám nói.
-Ngươi không thu nhận mạt tướng, mạt tướng sẽ quỳ mãi ở đây.
-A.
Vân Phi Dương thu hồi suy nghĩ lung tung, nói.
-Vậy thì ngươi cứ quỳ đi.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Viêm Sương cùng La Mục thấy thế, nhất thời kinh ngạc.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Hoàng Phủ Giám đến đây rất có thành ý, thực lực cũng không thể khinh thường, nếu như Vân đại ca thu nạp tuyệt đối sẽ là một tướng tài đắc lực, vì sao lại muốn để hắn quỳ?
Mọi người đoán không ra tâm tư Vân Phi Dương, bọn họ chỉ có thể giống như trước đây đóng giữ thành trì, còn về Hoàng Phủ Giám không nói lời nào, tiếp tục quỳ một chân trên đất.