Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1900
Chương: Lấy Cái Chết Tạ Tội
Không ai nghĩ đến, con đường đi đến Á Mỹ Thành lại xảy ra một trận chém giết kịch liệt.
Càng không ai nghĩ đến, Vân Phi Dương lại có thể một mình đối mặt với chín Tiên Vương đỉnh phong, cùng với mấy trăm môn nhân của Cửu Thiên Tiên Tông.
Nếu trận chiến này truyền ra ngoài thì cho dù kết quả có như thế nào đều sẽ nhấc lên oanh động to lớn.
Sẽ có càng nhiều võ giả sùng bái Vân Phi Dương, lấy ít địch nhiều cần quá nhiều dũng khí!
– Đùng!- Đùng!
Trên trời cao truyền đến tiếng vang lớn, năng lượng cường đại điên cuồng lan tràn, tê liệt không gian bốn phía.
Hoàng hôn dần xuống.
Âm thanh chiến đấu kịch liệt mới dần ngừng lại.
Tại khu vực giao chiến, không gian sụp xuống vỡ nát như vừa mới đã trải qua tận thế.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người Vân Phi Dương, phản chiếu ra một màu hồng lóa mắt, nhưng đó không phải màu của thái dương, mà là màu của máu!
Máu của ai?
Máu của trưởng lão và môn nhân Cửu Thiên Tiên Tông.
Bọn họ đâu rồi?
Đã chết, tất cả đã chết dưới kiếm của Vân Phi Dương, không một ai sống sót.
Chín trưởng lão kia, ngoại trừ trưởng lão của Động Thiên thứ tư, tám thi thể khác đều được hắn thu vào Tạo Hóa Chi Giới.
Tử trạng của bọn họ giống nhau, trên người có nhiều vết thương do kiếm gây ra, kinh mạch đều đứt hết do bị lực lượng mạnh mẽ oanh kích.
Về phần đám môn nhân của Cửu Thiên Tiên Tông, ngoại trừ một số ít Tiểu Vị Tiên Vương đỉnh phong có thể chết toàn thây sau đó bị thu vào Tạo Hóa Chi Giới, còn lại đều hóa thành mưa máu.
Chỉ trong nửa ngày, chín Tiên Vương đỉnh phong và mấy trăm môn nhân ngã xuống, thật phi thường khủng bố.
Nói thật.
Bọn họ cũng rất thảm, nếu như lúc trước gặp được Vân Phi Dương, cho dù không địch lại thì ít nhất cũng có thể chạy thoát không ít.
Nhưng sau khi trải qua sự rèn luyện của Trương Kiến Hồng, lại còn tu luyện Độ Vân Bộ, lực lượng và tốc độ của hắn đã tiến thêm một bước lớn, cho nên bọn họ chỉ có thể rơi vào kết cục này.
– Xoẹt!
Vân Phi Dương thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, xoay người rời đi, nhanh chóng trở về Á Mỹ Thành, tiến vào Tạo Hóa Chi Giới, bắt đầu điều dưỡng.
Trận chiến này nhìn có vẻ rất ngầu, có thể tiêu diệt hết chính Tiên Vương đỉnh phong nhưng cũng hao phí không ít tâm thần, dù sao thì hắn phải tìm cách để cho bọn họ không tự bạo linh hồn.
……
Bởi vì không có người quan chiến cho nên việc Vân Phi Dương giết chết chín trưởng lão của Cửu Thiên Tiên Tông cũng không có truyền lưu ra, cho nên có rất nhiều võ giả cũng không rõ tình hình.
Tụ Hưng Vương Thành, Thiệu Lập Tân chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không thấy có tin tức của trưởng lão Cửu Thiên Tiên Tông liền suy đoán bọn họ có khả năng đã gặp bất trắc.
– Thành chủ!
Một ngày nọ, binh lính tới bẩm báo.
– Vân Phi Dương dẫn theo hai trăm ngàn đại quân tới đột kích!
Thiệu Lập Tân xoay người nhìn về một góc trong thư phòng, nơi đặt chiến giáp không nhiễm một hạt bụi, thì thầm.
– Rốt cuộc thì ngày này cũng tới.
– Soạt!
Lưu quang lập loè, chiến giáp khoác thân.
Khi Thiệu Lập Tân mặc giáp đi ra, chư tướng và võ giả trong thành lại vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ biết Thiệu thành chủ xuất thân võ tướng, từ thời Chấn Thiên Tiên Đế khống chế Bắc Trung Ương Vực, hắn đã từng phụng mệnh trấn thủ biên cương, Ngự Long chiến giáp kia do Tiên Đế khâm thưởng.
Sau khi Tiên Đế ngã xuống, thành chủ đại nhân đầu quân vào Tô Phiêu Dật, không còn khoác lên chiến giáp đã cùng hắn chinh chiến sa trường, mang tới vô số vinh dự nữa.
– Soạt!
Thiệu Lập Tân ngừng bên trong quân doanh, thân mình thẳng tắp, quát.
– Chuẩn bị nghênh chiến!
– Tuân lệnh!
Các tướng lĩnh cùng nhau rống to, thanh âm rung trời.
Chỉ xét về khí thế thôi thì không phải các quân đoàn trước đó có thể so sánh.
……
Vài canh giờ sau.
Lấy Viêm Sương cầm đầu, hai trăm ngàn đại quân mênh mông cuồn cuộn giết đến mấy chục dặm bên ngoài Tụ Hưng Vương Thành, sau đó cấp tốc bày ra thế trận.
– Xoẹt!
– Xoẹt!
Đám La Mục và Vân Lịch sôi nổi bay lên, đứng phía trước đại quân, hiển nhiên muốn làm quân tiên phong công thành.
Vân Phi Dương cũng theo quân đoàn, hắn lựa chọn bay lên không trung, nhìn bọn binh lính đang không ngừng hành động trong thành, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Thiệu Lập Tân đi lên tường thành, ngẩng đầu hỏi:
– Ngươi chính là Vân Phi Dương?
– Không sai.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
Thiệu Lập Tân cười nói.
– Nghe danh đã lâu, binh lính do ngươi thống lĩnh bưu hãn vô cùng, hôm nay Thiệu mỗ phải lĩnh giáo thật tốt.
– Vù vù ——-
Cửa chính rộng mở, binh lính được huấn luyện bước đều vọt ra.
– Hử?
Vân Phi Dương rất bất ngờ.
Từ khi khai chiến tới nay, mỗi khi công thành, đối phương đều sẽ lựa chọn tử thủ. Đây là lần đầu có quân đoàn chủ động ra khỏi thành nghênh chiến.
– Vân công tử.
Hoa Mạc Phi truyền âm.
– Người này tên Thiệu Lập Tân, một trong 32 hổ tướng dưới trước Chấn Thiên Tiên Đế, năng lực lĩnh quân tác chiến chỉ ở sau Tứ Tướng.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương hiểu ra, sau đó phất tay, ý bảo bọn La Mục bay xuống.
Người này nếu đã lựa chọn xuất binh nghênh chiến, khẳng định rất tự tin. Hắn nhất định phải chơi một trận ra trò với tên này mới.
……
Trên chiến trường Tụ Hưng Vương Thành, mấy trăm ngàn đại quân bảo trì khoảng cách, giương cung bạt kiếm.
Trận chiến này phi thường đặc thù bởi vì không có cường giả cấp Tiên Vương tham chiến. Đây là trận đối kháng quân sự thuần túy nhất, hơn nữa khí thế hai phe đều rất mạnh, một khi đánh nhau thì chắc chắn sẽ là một trận chiến được ghi vào sử sách.
– Xoẹt!
Viêm Sương rút kiếm ra khỏi vỏ.
– Giết!
– Giết!
Năm mươi ngàn binh lính Linh tộc tiến lên, từng người bùng nổ khí thế trong nháy mắt hình thành uy áp cực mạnh.
Đại quân bên Tụ hưng Vương Thành cũng không kiêng kị, sau khi nhận được mệnh lệnh, hung hãn giết tới.
Binh lính hai phe giống như hai cơn sóng mãnh liệt, cuối cùng va vào nhau, bắt đầu phát động cuộc chiến kịch liệt nhất cũng như tàn khốc nhất.
– Đùng!
– Đùng!
Tiếng nổ mạnh bên tai không dứt, các loại vũ kỹ, ánh sáng lập lòe giống như pháo hoa đang nở rộ.
Dưới sự điều động của nhóm Viêm Sương, binh lính Linh Tộc cũng dần biến hóa, lần lượt phát huy Vạn Cổ binh pháp đến cực hạn.
Tuy đại quân của Thiệu Lập Tân thực không tồi, nhưng vẫn rất khó chống lại, sau khi ác chiến một canh giờ thì lâm vào thế bị động tuyệt đối.
Nhưng.
Biểu hiện của bọn họ cũng được đến sự tán đồng của Viêm Sương và Hoa Mạc Phi.
Cuối cùng, trải qua giao chiến cả một ngày, hai trăm ngàn đại quân của Thiệu Lập Tân đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Không hổ được huấn luyện nghiêm khắc, tuy những binh lính kia nhận ra rằng mình đang ở vào hoàn cảnh xấu, biết rõ không địch lại nhưng vẫn tử chiến đến cùng.
– Bùm!
Một tiếng vang lớn truyền đến, cổng của Tụ Hưng Vương Thành đã bị binh lính Linh Tộc phá mở, thần tốc giết tiến vào.
Đến đây thì thắng bại đã định!
– Bộp.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng rơi xuống đứng trên tường thành, nói:
– Ngươi thua.- Không sai.
Thiệu Lập Tân cười nói:
– Ta thua.
Vân Phi Dương cau mày, tại sao lúc này hắn còn có thể cười?
Thiệu Lập Tân cởi chiến giáp Ngự Long mặc trên người, tỉ mỉ xếp lại, đôi tay nâng lên:
– Chiến giáp này từng là Tiên Đế đại nhân ban cho, nó theo ta chinh chiến sa trường đã ngàn năm.
Vân Phi Dương nhàn nhạt nói.
– Đã có chiến giáp mà phụ thân ta tặng cho, nên quy thuận với ta, mà không phải đối địch với ta.
– Bịch.
Đột nhiên, Thiệu Lập Tân bưng chiến giáp lên, quỳ một gối xuống đất, nói.
– Thiệu Lập Tân ta thẹn với Tiên Đế đại nhân đã tài bồi năm đó.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Gia hỏa này đột nhiên quỳ xuống, chẳng lẽ muốn đầu hàng? Nếu thật như vậythì không có cốt khí rồi.
– Thiếu Đế.
Thiệu Lập Tân nghiêm túc nói:
– Tội tướng Thiệu Lập Tân, nguyện lấy cái chết tạ tội.
Vừa dứt lời, ngực hắn đột nhiên nổ tung, máu tươi chảy ào ạt, hiển nhiên là lấy lực lượng làm vỡ nát trái tim của mình.
Vân Phi Dương thấy thế, sững sờ tại chỗ.
Trên cổng thành, gió mát thổi tới.
Thiệu Lập Tân đã tự sát, hắn quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đè lên trên chiến giáp Ngự Long, thứ đã từng được Tiên Đế ban cho, đại biểu cho vinh quang vô thượng.
– Tại sao?
Hai tay Vân Phi Dương nắm chặt lại, hắn không hiểu được, hỏi:
– Tại sao lại muốn tự sát?