Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1897
Chương: Độ Vân Bộ
Theo Vân Phi Dương, Tiên Thạch hết thì có thể tiếp tục ngưng luyện, còn đạo sư ưu tú có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho nên hào phóng xuất ra hai ngàn thượng phẩm Tiên Thạch cho Tiễn Như Sơn. Nhưng điều làm hắn bất ngờ là sau khi tên kia cầm Tiên Thạch rồi biến mất tăm, còn để lại một câu sau này còn gặp lại.
– Không phải chứ?
Vân Phi Dương thiếu chút nữa ngã quỵ. Hắn nhận ra mình bị hố rồi, tốn hai ngàn Tiên thạch mua một bản thân pháp bí tịch, lại không được chỉ đạo thích hợp!
Chờ chút!
Có khi nào thân pháp bí tịch cũng là giả không?
– Xoát!
Vân Đại Tiện Thần vội vàng lật bí tịch ra, phát hiện phía trên ghi chép khẩu quyết và đồ án tối nghĩa khó hiểu, nhất thời hãm sâu vào trong khó mà thoát ra được. Thấy hắn nhìn như si như mê, Tiễn Như Sơn núp trong bóng tối nói.
– Tiểu gia hỏa, nếu ngươi không thể lĩnh ngộ, coi như ta dạy cũng vô dụng.
– Hưu!
Vừa dứt lời, cả người hoàn toàn biến mất.
Điều Tiễn Như Sơn có thể trợ giúp Vân Phi Dương chính là cho hắn một quyển Độ Vân Bộ, còn về phần tốc độ tăng tiến thân pháp cũng chỉ dựa vào năng lực của mình.
…..
Trương Kiến Hồng cùng với Tiễn Như Sơn rời đi, bắt đầu tìm kiếm các huynh đệ đã thất lạc, Vân Phi Dương thì còn đang học tập Độ Vân Bộ, trong thức hải đã diễn hóa ra vô số bóng dáng rắc rối phức tạp. Song, cho dù lĩnh hội thế nào, bóng dáng không ngừng biến ảo ra vẫn hỗn loạn không thể kiểm soát, khó có thể hợp thành bước chân hoàn chỉnh.
Sắc trời dần dần tối xuống, Vân Phi Dương mới lấy lại tinh thần, thở dài.
– Thật sự quá huyền diệu.
Độ Vân Bộ mà Tiễn Như Sơn cho không phải thân pháp trong hệ thống Chân Vũ Thần Vực, cho nên trên nhiều khía cạnh đều có rất nhiều cách diễn giải khác biệt. Võ giả tư chất rất tốt như Vân Phi Dương, sau khi quan sát thật lâu cũng chỉ có thể nhìn ra chút huyền diệu, muốn lĩnh ngộ cực khó.
Không sao, hắn có Tạo Hóa Giới Chỉ.
– Hưu!
Lúc này Vân Phi Dương dung nhập vào trong, mở thời gian gia tốc, tiến hành lần lĩnh hội điên cuồng nhất. Hắn thấy thân pháp nào càng huyền diệu thì càng cường hãn, một khi có thể vận dụng tự nhiên, nó sẽ là một sự giúp đỡ to lớn.
……
Trong Tạo Hóa Giới Chỉ, thời gian trôi qua cực nhanh, Vân Phi Dương vẫn luôn tĩnh tâm lĩnh hội Độ Vân Bộ, lĩnh hội liên tục đến nỗi mất ăn mất ngủ. Cuối cùng công phu không phụ lòng người, hai năm sau, hắn rốt cục sắp xếp được trình tự của bóng dáng đã được khắc trong thức hải.
Chỉ là ghi lại trình tự của Độ Vân Bộ thân pháp thôi mà đã hao phí thời gian như vậy, muốn tu luyện thành công chỉ sợ cũng không phải một sớm một chiều.
Nhưng đó chỉ là đối với người khác, Vân Phi Dương thì không có vấn đề quá lớn, bởi vì hắn không chỉ có thời gian gia tốc mà còn có chí bảo Khuy Kính, vật này hữu dụng ở chỗ tăng tốc tu luyện vũ kỹ, trong đó tự nhiên cũng bao gồm thân pháp.
– Xoát!
– Xoát!
Trong không gian Khuy Kính, Vân Phi Dương không ngừng đi lại, mỗi một bước của hắn đều ẩn chứa một loại huyền diệu nào đó, nhưng chống đỡ không bao lâu thì trở nên hỗn loạn.
– Thật khó quá.
Vân Phi Dương dừng lại, mượn nhờ chí bảo chiếu lại năng lực, lần lượt quan sát lại trình tự lúc trước, hiểu mình còn thiếu sót khi thi triển Độ Vân Bộ.
– Thì ra là thế.
– Bước thứ chín đi nhầm.
– Lại!
Vân Phi Dương thả lỏng tâm thần, tiếp tục thi triển Độ Vân Bộ, không phiền chán tu luyện, mỗi lần phạm sai lầm đều sẽ nghiêm túc nghiên cứu rồi sửa lại.
……
– Hưu!
– Hưu!
Trong núi rừng tối tăm, một cái bóng như ẩn như hiện phi nhanh mà đi, những nơi đi qua thì giật lên một trận cuồng phong. Trong mắt đám mãnh thú có khứu giác cực kì nhạy bén xuất hiện vẻ hoảng sợ, chúng nó có thể bắt được đây là khí tức của nhân loại, nhưng lại luôn không thấy đang ở đâu.
Đáng sợ.
Thật đáng sợ!
Rất nhiều mãnh thú đều thấp giọng gầm rú, sau đó hoảng sợ chạy trối chết.
– Oanh!
– Oanh!
Nhưng chúng nó vừa mới cất bước thì thân thể đã nổ tung, từng viên tinh hạch trong suốt sáng long lanh lăn xuống mặt đất.
– Hưu! Hưu!
Lưu quang lóe lên, tinh hạch biến mất. Một màn quỷ dị mà kinh khủng như vậy đang tiếp tục trình diễn, rất nhiều mãnh thú trước khi chết đi đều không biết mình đã chết như thế nào. Cho đến một ngày, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện dừng lại, hiện ra một nam tử dáng người uy vũ, tướng mạo anh tuấn.
Hiển nhiên là Vân Phi Dương!
Sau khi dừng hẳn, Vân Đại Tiện Thần lau đi mồ hôi trên trán, nở nụ cười.
Cuối cùng hắn cũng lĩnh ngộ thành công Độ Vân Bộ, qua thêm mấy ngày kiểm tra thì thấy được hiệu quả rất tốt, chỗ thiếu sót duy nhất chính là chưa lĩnh ngộ đến cực hạn, lúc thi triển ra rất hao tổn tâm thần.
Loại thân pháp cao thâm này không ngờ có rất nhiều điều kiện tu luyện ưu việt, không phải chỉ trong một thời gian ngắn là có thể hiểu rõ hoàn toàn, cho nên mặc dù chỉ lĩnh ngộ sơ bộ, Vân Phi Dương cũng đã vừa lòng thỏa ý.
Một thời gian sau đó, hắn tạm thời dừng tu luyện, dung nhập vào trong Tạo Hóa Giới Chỉ, bắt đầu ngưng luyện tinh hạch thu hoạch được thành Tiên thạch.
Sau khi linh hồn đột phát đến Tiên Đế, tốc độ ngưng luyện Tiên thạch của Vân Phi Dương tăng lên cực nhanh, một ngày có thể tạo ra một trăm thượng phẩm Tiên Thạch. Nếu để đại sư ngưng luyện đứng đầu trong Chân Vũ Thần biết, chắc chắn sẽ hoảng sợ ngất tại chỗ, dù sao bọn họ một ngày ngưng luyện một viên cũng đã rất không tệ rồi.
– Chẳng lẽ thượng phẩm là cực hạn rồi sao?
– Không thể có phẩm chất Tiên Thạch cao hơn?
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, có thể dùng chút ít tinh hạch cấp Tiên Nhân đã ngưng tụ ra thượng phẩm Tiên Thạch, nếu sử dụng tinh hạch cấp Tiên Vương, có thể ngưng luyện ra Tiên thạch ẩn chứa Đạo Ý mạnh hơn không?
Khi có suy nghĩ này trong đầu, Vân Phi Dương muốn tính làm thử, dù sao, nếu có thể tạo ra Tiên thạch cấp bậc cao hơn, tuyệt đối trăm lợi không một hại.
– Xoát!
Vân Phi Dương vung tay lên, lấy mấy chục viên tinh hạch Tiểu Vị Tiên Vương, bắt đầu tiến hành hấp thu và ngưng luyện.
Thật đáng tiếc, sau khi làm thử, Tiên Thạch ngưng luyện ra vẫn là thượng phẩm. Vân Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
– Muốn tiến hành khởi lập trên cơ sở vốn có, độ khó rất lớn.
Hắn cũng không lãng phí thời gian, lúc này về ngoại giới, lên đường về thành trì nơi nhóm Viêm Sương đang đóng giữ.
……
– Lạ quá.
Trong Á Mỹ Thành, La Mục đứng trên cổng thành, khó hiểu nói:- Phi Dương ca sao vẫn chưa trở lại?
Vân Lịch nói:
– Lấy tính cách của hắn, khẳng định đang tu luyện.
– Hưu!
Đột nhiên, một trận gió thổi tới, hai người nhất thời cảnh giác, nhưng nhìn bốn phía lại không phát hiện bất cứ thứ gì.
– Ba!
Chợt có một tiếng tát truyền đến.
– Mẹ nó!
La Mục quay người, cả giận nói:
– Sao ngươi đánh ta!
Vân Lịch mờ mịt nói:
– Ai đánh ngươi?
Khi đang nói chuyện thì bỗng nhiên cảm giác sau lưng có tiếng gió truyền đến, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng vừa mới quay đầu, cái ót liền bị đánh một cái, hắn phẫn nộ xoay người nói:
– La Hầu Tử, ngươi dám đánh lén ta!
– Móa!
La Mục nói:
– Ai đánh lén ngươi!
– Ha ha ha.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng cười, hai người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Vân Phi Dương đã đứng trên cổng thành lúc nào không hay.
La Mục và Vân Lịch trợn mắt, bọn họ vẫn luôn phóng thích ra tiên niệm, căn bản không bắt được ai tới gần mà.
– Phi Dương ca.
La Mục ngây ngốc hỏi:
– Ngươi trở về từ khi nào vậy?
– Vừa về.
Vân Phi Dương cười nói.
Vừa về?
La Mục và Vân Lịch phảng phất nghĩ đến cái gì, trăm miệng một lời:
– Vừa rồi do ngươi đánh?