Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1896
Chương: Tiểu Tử, Sau Này Còn Gặp Lại
Vân Phi Dương bị Trương Kiến Hồng ngược nửa tháng, mà trong khoảng thời gian này, cường độ nhục thân cũng được đề cao không ít. Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi thân thể đủ mạnh, Trương Kiến Hồng bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính, dạy bảo Vân Phi Dương cách để phát huy lực lượng cơ thể một cách hoàn mỹ.
– Mỗi một khối bắp thịt của võ giả giống như bọt biển, hấp thu nước càng nhiều, xuất ra nước càng nhiều.
– Qua khoảng thời gian rèn luyện này, mỗi một tấc bắp thịt của ngươi đều đã đạt đến cực hạn, bước kế tiếp là dung nhập lực lượng vào bên trong, sau đó hung hăng đẩy ra.Trương Kiến Hồng nghiêm túc nói.
Tiễn Như Sơn ngồi xổm trên tàng cây, lẩm bẩm.
– Trương Lão Ngưu vậy mà cẩn thận dạy bảo người khác, kỳ lạ, kỳ lạ.
– Hô!
Vân Phi Dương thở phào một hơi, sau đó thả lỏng tâm thần, dung nhập toàn bộ lực lượng thuần túy nhất trong cơ thể vào mỗi một tấc bắp thịt. Nếu đổi lại trước đây thì hơi khó làm, nhưng qua nửa tháng rèn luyện thân thể, lực lượng đã thu nạp lại cực kì khổng lồ.
– Tới đây.
Trương Kiến Hồng xòe tay ra, nói:
– Sử dụng bộ lực lượng, đánh một quyền thử xem.
Vân Phi Dương không nói, điên cuồng nghiền ép lực lượng trong cơ thể, trút vào trong quyền phải, tiếp theo đánh tới.
– Hô!
Một quyền này cực kỳ cường thế, không chỉ mang theo cuồng phong mà còn trực tiếp chấn vỡ không gian bốn phía.
– Bành!
Một quyền của Vân Phi Dương trùng điệp đánh vào bàn tay Trương Kiến Hồng, lực lượng cuồng bạo bạo phát tạo ra phong lưu càng thêm cuồng bạo.
Bởi vậy có thể thấy được, qua một thời gian rèn luyện ngắn ngủi, sự chưởng khống nhục thân chi lực của hắn rõ ràng đã mạnh hơn lúc trước. Song, lực lượng hung hãn như thế lại cũng chỉ khiến Trương Kiến Hồng lui hai bước, cũng lắc đầu nói.
– Vẫn chưa thể phát huy hoàn mỹ.
…
Khả năng nắm giữ lực lượng của Vân Phi Dương tuy có tiến bộ nhưng vẫn chưa đạt đến mức lý tưởng, thế nên chỉ có thể tiếp tục theo Trương Kiến Hồng tu luyện. Trong thời gian này, nhóm Viêm Sương phòng thủ thành trì, gặp phải sự tấn công của Tô Phiêu Dật, nhưng bởi vì quân đoàn được điều động với số lượng ít, nên cũng chưa nhấc lên bọt sóng thì đã rút lui.
Lại qua nửa tháng, vật tư Tiên Thạch đã được vận chuyển tới từ Tú Ly Vương Thành, hai mươi vạn đại quân được tiếp tế, nhưng Vân Phi Dương lại chậm chạp không về, nhóm Viêm Sương cũng không dám tùy tiện xuất binh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng lại một tháng.
– Bành!
Ngày nào đó, trong sơn dã truyền đến một tiếng nổ bùng, sau đó chỉ thấy Trương Kiến Hồng lảo đảo lui về phía sau, mãi lui đến tận mấy chục bước mới đứng vững. Vân Phi Dương đứng đối diện thu hồi quyền, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Hắn theo Trương Kiến Hồng tu luyện đã được nửa năm, khả năng kiểm soát cũng như vận dụng lực lượng cũng được tăng cường một chút.
Một tháng trước, Vân Phi Dương đánh vào tay Trương Kiến Hồng có thể đánh lui hắn hơn mười bước, bây giờ còn có thể đánh lui mấy chục bước, có thể thấy được sự trưởng thành vô cùng rõ rệt.
Tiễn Như Sơn đang ngồi xổm trên tàng cây, nhếch miệng cười nói.
– Tốc độ phát triển của tiểu tử này có chút đáng sợ.
– Con bà nó.
Trương Kiến Hồng xoa xoa bàn tay có chút tê dại, nói:
– Trên đời này còn có kẻ yêu nghiệt như Chuột cơ đấy.
Sự trưởng thành nhanh chóng trong đoạn thời gian ngắn này của Vân Phi Dương đạt được sự công nhận của hai người, thậm chí còn có thể đánh đồng với Long Hồn Chiến Đế Trầm Hạo.
– Tiểu tử.
Trương Kiến Hồng nói:
– Lấy khả năng kiểm soát và vận dụng lực lượng bây giờ của ngươi, lão Trương ta đã không còn gì để dạy nữa.
Vân Phi Dương nói:
– Đa tạ tiền bối chỉ bảo, vãn bối nhất định ghi nhớ trong lòng.
– Đừng nói nhiều mấy lời vô dụng.
Trương Kiến Hồng nói:
– Nếu ngươi có thành ý, vậy mau đưa tới chút tinh hạch hoặc Tiên thạch đi.
– Không thành vấn đề.
Vân Phi Dương vung tay lên, lấy ra một không gian giới chỉ chứa ngàn viên thượng phẩm Tiên thạch.
Trong vòng nửa năm, cường độ và lực lượng nhục thân đã bay vọt một lần nữa, đừng nói cho một ngàn, coi như cho một vạn thì cũng đáng giá.
– Xoát!
Tiễn Như Sơn đột nhiên xuất hiện, lấy giới chỉ, sau khi dò xét một chút thì kinh ngạc nói:
– Năng lượng Tiên thạch bên trọng rất mạnh.
Vân Phi Dương cười nói:
– Không dối gạt tiền bối, đây là thượng phẩm Tiên thạch, phẩm chất cường độ càng vượt xa thượng phẩm Tiên thạch lưu thông ở nội vực.
– Thượng phẩm Tiên Thạch?
Trương Kiến Hồng và Tiễn Như Sơn kinh ngạc, bọn họ đi vào đây đã được một thời gian, từng nghe nói cấp bậc cao nhất của Tiên thạch là thượng phẩm, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy.
– Tiểu gia hỏa.
Tiễn Như Sơn cười nói.
– Chỉ như thế đã cho chúng ta ngàn thượng phẩm Tiên thạch, ngươi cũng hào khí lắm.
Vân Phi Dương gãi đầu cười một tiếng. Tên này hiện tại cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu Tiên thạch.
– Trương lão ngưu, chúng ta đi thôi, nhanh tìm đám mặt lạnh.
Tiễn Như Sơn nói.
– Tiền bối, chậm đã!
Vân Phi Dương vội vàng ngăn lại.
Hai người vốn chuẩn bị rời đi ngừng chân, nói:
– Tiểu gia hỏa, có việc gì sao?
Vân Phi Dương nhìn về phía Tiễn Như Sơn, cười nói:
– Vãn bối nguyện ý lấy ra thêm ngàn thượng phẩm Tiên thạch, còn xin tiền bối chỉ đạo thân pháp.
– A.
Tiễn Như Sơn cười nói:
– Rèn luyện thân thể rồi mà còn muốn rèn luyện thân pháp thêm, tiểu gia hỏa, dã tâm của ngươi không nhỏ.
Vân Phi Dương xấu hổ cười.
– Thôi được.
Tiễn Như Sơn nói:
– Đã tách ra lâu với các huynh đệ, cũng không vội mấy ngày này, vậy dạy ngươi chút đi.
– Xùy.
Trương Kiến Hồng lườm hắn một cái, không thương tiếc gì mà vạch trần:
– Còn không phải niệm tình Tiên thạch.
…
– Xoát!
– Xoát!
Trong sơn dã, tiếng gió thổi truyền đến, Vân Phi Dương đứng bên trong co giật khóe miệng.
– Hưu!
Đột nhiên, tiếng gió dừng lại, Tiễn Như Sơn thần không biết quỷ không hay đứng trước mặt hắn, cười nói:
– Nhìn rõ rồi chứ?
– Không… Không có.
Vân Phi Dương rất sụp đổ.
Tốc độ nhanh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng gió, không nhìn thấy bóng người, quả thực thật đáng sợ!
Vân Đại Tiện Thần tự nhận mình đã lý giải thân pháp rất tốt, nhưng sau khi thấy tốc độ của Tiễn Như Sơn thì mới biết mức độ ấy chỉ có thể nói là da lông!
– Tới đi.
Tiễn Như Sơn nói:
– Thi triển thân pháp của ngươi ra, để ta nhìn xem.
Vân Phi Dương gật đầu, sau đó giẫm Thiên Túng Bộ, phi nhanh giữa rừng núi, tốc độ nhìn qua rất nhanh, nhưng so ra với Tiễn Như Sơn thì tuyệt đối một người dưới đất, một kẻ trên trời.
– Tiểu tử.
Tiễn Như Sơn nói:
– Phẩm chất thân pháp ngươi thi triển cũng không cao, thế mà có thể phát huy đến tốc độ như thế, xem ra bỏ công sức lĩnh hội không ít.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Tiễn Như Sơn nói tiếp.- Ta có một môn thân pháp, tên Độ Vân Bộ, ngươi muốn học không?
– Học!
Vân Phi Dương không chút do dự.
Tiễn Như Sơn xòe tay, nói:
– Một giá thôi, ngàn thượng phẩm Tiên thạch.
– Ta đưa.
Nhớ tới thân pháp xuất thần nhập hóa vừa rồi của đối phương, Vân Phi Dương hoàn toàn không chút do dự xuất ra ngàn thượng phẩm Tiên thạch. Nhưng sau khi nhận giới chỉ, Tiễn Như Sơn lại xòe tay, nói:
– Thêm một ngàn Tiên thạch.
– …
Vân Phi Dương im lặng, nhưng vẫn xuất ra ngàn Tiên thạch, sau đó thành công thu được một quyển thân pháp bí tịch khắc Độ Vân Bộ.
Tiễn Như Sơn nói.
– Tiểu gia hỏa, một ngàn Tiên thạch trước là tiền thân pháp, một ngàn Tiên thạch sau là tiền huấn luyện.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ, thì ra giao tiền trước.
– Xoát!
Bỗng nhiên, Tiễn Như Sơn biến mất tại chỗ, nơi xa truyền đến một giọng nói:
– Tiểu gia hỏa, sau này còn gặp lại.
Dát.
Vân Đại Tiện Thần nhất thời ngây ra như phỗng đứng tại chỗ.