Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1895
Chương: Cầu Ngược
Quyền ấn Trương Kiến Hồng ngưng tụ ra có lực lượng quá cường hãn, Vân Phi Dương không thể chống đỡ, lui nhanh hơn mười trượng đồng thời thổ huyết cũng hợp tình hợp lí.
Song, có một điểm đáng khen ngợi, đối mặt với Kim hệ quyền đầu sắc bén như thế, Vân Đại Tiện Thần chỉ lui vài bước rồi thổ huyết, kinh mạch trong cơ thể cũng không bị tổn thương nhiều, cũng có thể đứng vững.
Phải biết rằng, hơn mười sát thủ lúc trước, phàm bị quyền ấn oanh kích đều ngã xuống đất, không một ai ngoại lệ, mất đi sức chiến đấu.
Vân Phi Dương có thể chống lại được cũng như đứng thẳng vì có thân thể siêu cường, nếu không hiện tại đã ngã xuống.
Trương Kiến Hồng nói.
– Có thể chống lại gần tám thành lực lượng của Lão Trương ta mà còn đứng được, tiểu tử ngươi tốt lắm.
Mới có tám thành?
Vân Phi Dương bị đả kích gấp đôi, nếu đối phương bạo phát ra mười thành lực lượng, bản thân chỉ sợ sẽ ngã xuống đất không dậy nổi.
– Tiểu tử.
Trương Kiến Hồng lại nói.
– Chỉ bàn về nhục thân chi lực thì ngươi mạnh hơn xa người khác, nhưng lại không thể phát huy ra hoàn mỹ.
Không hổ là cường giả đến từ vị diện có hệ thống võ đạo khác, chỉ mới vỏn vẹn đánh một quyền với Vân Phi Dương đã có thể nhìn ra nhục thân chi lực của hắn rất mạnh.
Vân Phi Dương chớp mắt, nói:
– Tiền bối, có biện pháp nào tăng lên không?
Đối phương nếu có thể nhìn ra chỗ thiếu sót của bản thân, nhất định cũng sẽ có biện pháp đền bù thiếu sót đó.
Trương Kiến Hồng rất tự tin nhếch miệng cười nói:
– Tiểu tử, muốn tăng nhục thân chi lực để phát huy hoàn mỹ, lão Trương ta có rất nhiều biện pháp.
Vân Phi Dương vui mừng không thôi.
Tiễn Như Sơn nói:
– Tiểu tử, cái tên Trương Lão Ngưu này không có bản lãnh gì, chỉ thích cậy mạnh, ngươi có thể thỉnh giáo hắn một chút.
– Mẹ nó!
Trương Kiến Hồng cả giận nói.
– Không có bản lãnh gì? Tiễn Hầu Tử, Lão Trương ta không thích nghe lời này của ngươi.
Tiễn Như Sơn không hề sợ hãi nói.
– Không thích nghe cũng phải nghe, ngươi chính là không có bản lãnh gì đấy, bình thường chỉ biết cậy mạnh.
…
– Ngươi xuống đây!
– Ngươi lên!
– Ngươi xuống đây!
– Ngươi lên!
Hai kẻ kỳ hoa lại bắt đầu đấu võ mồm.
Vân Phi Dương đã quen với cảnh này, sau khi trời sáng, tiếp tục ra ngoài liệp sát hung thú. Nhưng trên đường đi, hắn vẫn nghĩ nhục thân chi lực của mình đã tăng đến cực hạn, tại sao Trương Kiến Hồng lại nói chưa thể phát huy hoàn mỹ?
– Xoát!
– Xoát!Vân Phi Dương vừa đi vừa nhẹ nhàng huy quyền, nghiêm túc cảm nhận mức độ nắm giữ và phóng xuất lực lượng của mình, lại không phát hiện có chỗ thiếu hụt nào.
– Có lẽ tại vị diện hệ bọn họ còn có phương pháp dễ kích thích khả năng vận dụng nhục thân chi lực.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Chém giết một ngày, hắn lại thu hoạch hàng loạt tinh hạch, sau khi trở về sơn động thì thấy Trương Kiến Hồng và Tiễn Như Sơn vẫn còn đang tranh chấp.
Vân Phi Dương lựa chọn không nhìn, dựng đống lửa lên, bắt đầu thuần thục nướng thịt, vì có thể nhận được sự chỉ điểm của đối phương mà càng phát huy tay nghề tới cực hạn.
Không bao lâu sau, Trương Kiến Hồng và Tiễn Như Sơn bị mùi thơm mê người kích động, bỏ qua tranh chấp, cùng nhau đi vào sơn động, ăn ngấu nghiến không chút khách khí.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương vung tay lên, lấy ra hai vò rượu ngon, cười nói:
– Chỗ ta có Thanh Phong Tửu quê nhà sản xuất, nếm thử.
– Tốt! Tốt!
Trương Kiến Hồng và Tiễn Như Sơn vừa thấy rượu, hai con mắt nhất thời lấp lóe tinh quang, nhìn thế nào cũng ra dáng một kẻ nát rượu.
…
– Nấc!
Cơm nước no nê xong, hai tên kỳ hoa nằm trong sơn động nấc cụt lim dim mắt, quá tiêu sái.
– Tiểu tử.
Đợi cơn mơ màng nhạt đi một chút, Trương Kiến Hồng mở miệng.
– Chỉ bằng Thanh Phong Tửu này của ngươi, lão Trương ta sẽ phải dạy ngươi làm sao phát huy nhục thân chi lực hoàn mỹ.
– Đa tạ tiền bối.
Vân Phi Dương cười nói.
Hôm sau, Trương Kiến Hồng cùng với Tiễn Như Sơn hiếm khi không tranh cãi mà dậy thật sớm, đưa Vân Phi Dương đến một khu đất trống yên tĩnh.
– Cởi y phục ra.
– Hả?
– Hả cái gì mà hả, nhanh lên.
– …
Vân Phi Dương không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi áo xuống, hiển lộ ra bắp thịt vô cùn vững chắc.
Trương Kiến Hồng nói:
– Tiếp theo, ta muốn giúp ngươi rèn luyện cơ thể, từ đó có một vật dẫn hoàn mỹ hơn.
Vân Phi Dương nói:
– Tiền bối, bắp thịt của ta đã rất mạnh rồi, không cần phải rèn luyện nữa chứ?
Trải qua vạn trọng lôi kiếp, lại từng bị Đinh Hồn Đài phạt, về thân thể hắn vẫn rất tự tin.
– Thật sao?
Trương Kiến Hồng đột nhiên dựa sát vào, hữu chưởng đánh lên lưng hắn, nói:
– Đau không?
– Tê!
Vân Phi Dương hít một hơi lãnh khí, đáp.
– Đau!
Một kích của Trương Kiến Hồng không dùng lực quá mạnh, lại khiến hắn rõ ràng cảm nhận được cơn đau nhức phát ra khắp cơ thể.
– Tiểu gia hỏa, cường độ phòng ngự của cơ thể không có giới hạn, ngươi cho rằng đã rất mạnh là vì chưa đụng phải đối thủ càng kinh khủng hơn.
– Tiền bối nói phải.
Vân Phi Dương cũng không phản bác, dù sao ngay cả khi tầng phòng ngự cơ thể của mình mạnh hơn, nhiều lắm chỉ tại mức độ Tiên Vương, nếu đối mặt với Tiên Đế, tuyệt đối sẽ như giấy.
Trương Kiến Hồng nói:
– Đương nhiên, nếu ngươi nhất định cho rằng cơ thể của mình đã rất mạnh, vậy ta cũng không cần lãng phí thời gian rèn luyện ngươi nữa.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Rèn luyện thôi!
…
– Phù phù.
Bóng đêm buông xuống, Vân Phi Dương xiêu xiêu vẹo vẹo về sơn động, không chống đỡ nỗi gục xuống đất, nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trên người hắn phủ quyền ấn.
Không nghi ngờ gì nữa, đều do Trương Kiến Hồng đánh.
– Chậc chậc.
Tiễn Như Sơn đi tới, nhìn Vân Phi Dương thương tích đầy người, nói:
– Trương Lão Ngưu, ngươi ra tay cũng quá nặng rồi.
Trương Kiến Hồng nói:
– Là hắn chủ động yêu cầu ta ra tay đừng lưu tình.
Tiễn Như Sơn nói:
– Đối với mình ác như vậy, tương lai tất thành tựu lớn.
– Đúng vậy.
Trương Kiến Hồng xoa nắm tay nói:
– Đánh cả một ngày, tay ta tê hết cả rồi, thế mà hắn vẫn có thể chống đỡ, chỉ riêng ý chí bất khuất này cũng đã rất khủng bố.
…
Vân Phi Dương bị ngược đến thương tích đầy mình, song có sinh mệnh thuộc tính, trải qua một đêm tu hành đã khôi phục bảy tám phần.
– Ồ?
Ngày thứ hai, Trương Kiến Hồng thấy thủ ấn trên người tiểu tử kia đã tiêu tán, người cũng nhảy nhót tưng bừng lên, có chút kinh ngạc.
– Ngươi không sao à?
– Không sao cả.
Vân Phi Dương nói:
– Tiền bối, chúng ta tiếp tục.
Hôm qua mặc dù bị ngược khổ không thể tả, nhưng sau khi khôi phục cơ thể, hắn rõ ràng cảm giác được cường độ phòng ngự của thân thể đã được cải thiện đáng kể. Thế nên sau khi khôi phục lại, Vân Phi Dương gấp không thể chờ được – ngược!
– Được.
Trương Kiến Hồng nói:
– Vậy cứ tiếp tục.
Cứ như vậy, Vân Đại Tiện Thần bắt đầu quá trình bị ngược dài đằng đẵng, gần như mỗi buổi tối đều kéo lê cái thân tàn tạ về, ngày thứ hai lại sinh long hoạt hổ ra ngoài chịu ngược.
Trương Kiến Hồng và Tiễn Như Sơn cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc ý chí đứa trẻ này quá mạnh, mỗi ngày bị ngược mà vẫn chịu nổi, càng kinh ngạc thán phục năng lực tự chữa trị của hắn hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tháng sau, Vân Phi Dương lần nữa trở về sơn động như thường lệ, nhưng quyền ấn in dấu trên cơ thể rõ ràng đã ít hơn trước.
– Con bà nó.
Trương Kiến Hồng xoa nắm tay.
– Ngắn ngủi hơn mười ngày, lực phòng ngự thân thể của tiểu tử này mạnh lên không ít, muốn đả thương hắn có chút khó.
Tiễn Như Sơn thì cười nói.
– Nói nhảm, người ta cả ngày bị ngươi ngược, nếu không mạnh hơn chút nào thì còn rèn luyện cái rắm gì nữa?