Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1893
Chương: Một Đôi Dở Hơi
Sau khi nam tử thô lỗ mạnh mẽ hô lên Tiễn Như Sơn, Vân Phi Dương nhất thời nhớ ra Trầm tiền bối đã từng nói, có một người huynh đệ tên Tiễn Như Sơn, thân pháp phiêu dật, hành động như gió.
Nam tử đứng trên tàng cây cười đùa tí tửng, thân pháp vô cùng phiêu dật, cho nên khiến hắn nhất thời khẳng định, người này chắc là huynh đệ Trầm tiền bối.
Còn về nam tử thô lỗ mạnh mẽ, Vân Phi Dương còn nhớ tới Trầm tiền bối từng nhắc thêm một người huynh đệ khác, tên Trương Kiến Hồng, tu luyện Kim hệ, cường hãn như trâu.
Vừa rồi tiếp nhận một quyền của đối phương, bên trong ẩn chứa lực lượng cực mạnh, điều này đủ khiến hắn kết luận, đối phương chính là Trương Kiến Hồng.
Quả nhiên.
Sau khi hắn hô tên, Trương Kiến Hồng xoay đầu lại, rất kinh ngạc nói:
– Ngươi biết ta?
Vân Phi Dương nói:
– Ta không biết hai vị, nhưng có quen biết Trầm tiền bối.- Trầm tiền bối?
Trương Kiến Hồng vui mừng nói:
– Ngươi nói Trầm Hạo?
– Đúng vậy.
Vân Phi Dương gật đầu.
Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn có thể khẳng định, hai người này là huynh đệ của Trầm tiền bối.
– Ha ha ha.
Trương Kiến Hồng cười lớn một tiếng, sau đó nói.
– Tiễn khỉ, tiểu tử này quen biết chuột.
– Chuột?
Vân Phi Dương khóe miệng co giật.
Trầm tiền bối tên là Trầm Hạo, chữ Hạo cùng gần chữ Háo, cho nên mới có biệt danh là chuột quá.
– Xoát!
Tiễn Như Sơn phiêu nhiên rơi xuống, cười nói:
– Không nghĩ tới mục tiêu ăn cướp của chúng ta lại quen biết chuột, rất có duyên phận đây.
– …
Vân Phi Dương trầm mặc.
Nếu quả thật hai người này muốn cướp đồ của mình, chỉ bằng vào lực lượng hùng hậu của Trương Kiến Hồng, chỉ sợ bản thân đều không thể chống lại, lại còn đối mặt một người tinh thông thân pháp càng không có cơ hội bỏ trốn.
– Ta từng ở Tây Nam Vực, có duyên gặp qua Lãnh tiền bối Lãnh Đoạn, hai vị tiền bối làm sao lại ở Bắc Trung Ương Vực?
Vân Phi Dương hỏi.
Trương Kiến Hồng nói.
– Mặt Lạnh ở Tây Nam Vực?
Vân Phi Dương dựa vào nét mặt của hắn trong nháy mắt hiểu rõ, mấy người huynh đệ của Trầm Hạo sợ rằng đã lạc nhau, cũng không biết đối phương ở chỗ nào.
– Bà nội nó.
Tiễn Như Sơn phàn nàn.
– Ta nói đi Tây Nam Vực tìm trước, ngươi lại muốn đến Trung Ương Vực, hiện tại tốt rồi, đi đi về về, hao phí không ít thời gian.
Trương Kiến Hồng nói:
– Chó má, ngươi nói đi Tây Bắc Vực tìm, nói đi Tây Nam Vực lúc nào?
– Không có khả năng!
Tiễn Như Sơn kiên định nói:
– Ta nói Vực Tây Nam mà!
– Ngươi chưa từng nói!
– Ta mẹ nó…khẳng định có nói!
Hai người cãi vã mặt đỏ tới mang tai, Vân Phi Dương đứng bên cạnh ngơ ngác.
Đột nhiên, Trương Kiến Hồng giơ lên một quyền đập tới, cũng tức giận quát.
– Ta thấy ngươi thật ngứa da rồi!
– Hô!
Một quyền này ẩn chứa lực lượng cực mạnh, khiến cho tâm thần Vân Phi Dương rung động.
– Xoát!
Thân pháp Tiễn Như Sơn như yến, né tránh dễ như trở bàn tay, cũng rơi trên tàng cây, nhếch miệng cười nói:
– Ta ngứa da đó, ngươi có thể dám làm khó dễ ta sao?
– Móa!
Trương Kiến Hồng nói:
– Xuống đây!
– Lên đây!
– Ngươi xuống đây!
– Ngươi lên đây!
– …
Hai người cách xa nhau một khoảng cách, lại bắt đầu cãi vã, Vân Phi Dương thấy thế, nhất thời hiểu rõ, hai người huynh đệ này thật dở hơi.
– Ngươi xuống đây!
– Ngươi lên đây!
Giữa rừng núi, hai người Trương Kiến Hồng và Tiễn Như Sơn vẫn nhìn nhau.
Vân Đại Tiện Thần ngáp một cái, sau cùng chỉ có thể rời đi, tiếp tục săn giết mãnh thú ẩn thân trong tối, kiếm càng nhiều tinh hạch.
Cho đến khi hoàng hôn, hắn thắng lợi trở về, nghe thấy âm thanh Trương Kiến Hồng khàn khàn nói.
– Ngươi xuống đây!
Tiễn Như Sơn ngồi xổm trên tàng cây, âm thanh cũng khàn khàn.
– Ngươi lên đây!
Vân Phi Dương thấy thế, kém chút ngã quỵ.
Tính khí hai người này đều bướng bỉnh, chỉ một câu “lên đây” cùng “xuống đây” mà có thể xoắn xuýt hơn nửa ngày, xoắn xuýt đến khan cả họng.
– Hai vị tiền bối.
Vân Phi Dương yếu ớt ngắt lời.
– Trời sắp tối rồi, không bằng ăn một chút gì, nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục.
– Không được!
Trương Kiến Hồng cùng Tiễn Như Sơn trăm miệng một lời.
– Hắn phải xuống đây!
– Vậy thôi.
Vân Phi Dương nhún vai, tìm một sơn động gần đó, thuần thục nhóm lửa nướng thịt.
Hai tên dở hơi Trương Kiến Hồng và Tiễn Như Sơn vẫn một người đứng phía dưới, một người ngồi xổm phía trên giằng co.
Nhưng.
Khi mùi thịt nướng thổi qua, hai người dừng lại, nước bọt chảy xuống nhìn về phía Vân Phi Dương đang nghỉ ngơi trong sơn động.
– Trương lão ngưu, trước tiên chúng ta nhét đầy bao tử rồi chiến đấu tiếp, được không?
Tiễn Như Sơn lau nước bọt nói.
Trương Kiến Hồng xoa xoa cái bụng trống rỗng, nói.
– Như thế cũng tốt.
Hai người đạt thành hiệp nghị, không hề xoắn xuýt nữa, cùng nhau đi vào sơn động, không chút khách khí ngồi trước chỗ đống lửa, cầm thịt nướng miệng lớn bắt đầu ăn.
Trong khoảng thời gian ngắn, thịt nướng đã bị bọn họ ăn sạch sẽ, Vân Đại Tiện Thần chưa nếm được một ngụm, hắn cũng không lên tiếng, yên lặng rời khỏi sơn động, lần nữa đi săn giết mãnh thú để ăn.
Tuy hai người quái dị nhưng dù sao cũng là huynh đệ của Trầm tiền bối, cho nên Vân Phi Dương vẫn rất kính trọng.
Nhưng.
Khiến hắn im lặng là, đến khi trở về, hai người lần nữa tranh chấp, cũng lại bảo trì y chang ban ngày, tiết tấu ngươi xuống đây, ngươi lên đây.
Vân Phi Dương lắc đầu, ngồi xếp bằng trong sơn động, bắt đầu đả thông kinh mạch vận chuyển Đạo Hóa Kinh, hấp thu Đạo Ý giữa thiên địa.
Từ sau khi lấy được khẩu quyết hoàn chỉnh, mỗi ngày hắn tu luyện càng quen thuộc, cho dù Đạo Ý thu được không có giúp đỡ gì lớn nhưng lại chưa bao giờ gián đoạn.
– Oanh!
– Oanh!
Không biết qua bao lâu, bên ngoài sơn động truyền đến âm thanh nổ vang, Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ hai người đánh nhau?
Thời khắc suy đoán, tiên niệm bay ra, nhìn thấy Trương Kiến Hồng đang giao thủ với mấy chục võ giả, cấp bậc của bọn họ đều là Tiểu Vị Tiên Vương đỉnh phong, bên trong có vài chục Đại Vị Tiên Vương!
– Tình huống như thế nào?
Vân Phi Dương rất không hiểu, tại sao đột nhiên lại có nhiều cường giả xuất hiện như vậy? Chẳng lẽ huynh đệ Trầm Hạo gây phiền phức bên ngoài, bị người ta truy sát?
– Ai.
Tiễn Như Sơn chẳng biết lúc nào ngồi trong sơn động, thở dài.
– Tiểu tử, ta và Trương lão ngưu ăn thịt nướng của ngươi, tự nhiên phải giúp ngươi giải quyết bọn sát thủ này.Giúp ta giải quyết sát thủ?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
– Bọn họ đến tìm ta?
– Nói nhảm.
Tiễn Như Sơn nói:
– Ta và Trương lão ngưu không có kẻ thù ở nội vực, không phải đánh ngươi, thì đánh người nào?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hai tên này làm nghề ăn cướp, không có kẻ thù là không thể nhưng đám người giao thủ với Trương Kiến Hồng, có lẽ thật sự tới tìm mình.
Người nào phái tới?
Dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được, nhất định có dính dáng đến Tứ Đại Thiên Vương.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Trên chiến trường đánh không lại thì phái sát thủ ám sát, đủ ác độc.
– đúng thế.
Tiễn Như Sơn tức giận nói:
– Ta đang cùng Trương lão ngưu tranh chấp, đám người này ẩn núp chạy tới, không nói hai lời đã ném ám khí, thực quá ác độc, quá bại hoại!
Vân Phi Dương vui vẻ.
Bọn sát thủ thật có thể ám sát mình, nhưng dám chủ động đánh lén hai tên kỳ hoa này, hiện tại tốt rồi, một đám người bị một người đè đánh, đáng đời.