Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1892
Chương: Hai Người Kỳ Quái
Bản Mệnh Tiên Ấn của Hoa Vân Thành chủ bị phá hỏng, tuy rằng thực suy yếu, nhưng với thực lực Tiên Vương đỉnh phong của mình thì hắn vẫn có thể cố gắng chống lại cự kiếm, ít nhất còn có cơ hội sống sót.
Nhưng vào thời khắc quan trọng lại bỏ hết tất cả phòng ngự, dùng thân thể chống lại, kết quả là tan biến thành hư vô.
Đây không phải chống chọi, mà muốn tìm chết.
Nhậm Thời Quang cũng từng như vậy, hiện giờ Hoa Vân Thành chủ cũng làm tương tự, việc này khiến cho Vân Phi Dương nhận ra rằng sự việc hình như không đơn giản.
– Chẳng lẽ bọn họ biết mình không phải đối thủ của ta cho nên lựa chọn từ bỏ phản kháng, thản nhiên đối mặt với cái chết?
Với hiện tại trước mắt thì suy đoán này vẫn đáng tin.
Dù sao, dù Nhậm Thời Quang hay Lệ Hoa Vân, với trạng thái của bọn họ ngay lúc đó thì cho dù có thể chống lại được kiếm thứ nhất thì khẳng định cũng khó mà đỡ nổi kiếm thứ hai.
Dù sao cũng chết, cũng không muốn tự bạo linh hồn thì việc bỏ phòng ngự, nghênh đón tử vong cũng không phải vấn đề lớn.
– Chắc có lẽ vậy.
Vân Phi Dương kiên định suy đoán, thu Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nhìn về chiến trường phía dưới.
Hoa Vân Thành chủ ngã xuống đả kích trầm trọng binh lính và cường giả địch quân, sĩ khí giảm xuống kịch liệt.
Vốn dĩ cục diện đã bị áp chế, lúc này lại càng không có chút sức lực chống trả, cho nên bại trận chỉ là vấn đề thời gian.
– Lưu lại người sống!
Vân Phi Dương quát.
Nếu những cường giả và binh lính này hàng phục thì tuyệt đối sẽ là một cỗ lực lượng rất cường đại.
Nhóm La Mục và Vân Lịch tuân lệnh, khi công kích phe Tiên Vương thì cố ý thu lực, cuối cùng bắt sống không ít địch nhân.
Các lực lượng đứng đầu của quân địch bị bắt, các binh lính cũng bị mất đi cốt lõi, không ngừng lùi về sau, cho đến khi tất cả đều bị bao vây.
……
Chiến kỳ treo trên cổng Hoa Vân Thành đã được thay đổi, điều này đại biểu cho Vân Phi Dương đã chiếm lấy một Vương Thành cực kỳ có phân lượng của Tô Phiêu Dật.
Chiến dịch lần này không hề ngoài ý muốn, lần nữa gây nên sự oanh động to lớn.
Sau đó, Vân Phi Dương cũng không dừng lại, xuất quân tấn công nữa. Trong một tháng, tiếp tục quét ngang những thành trì xung quanh, không gì địch nổi, bách chiến bách thắng.
Tô Phiêu Dật, một trong Tứ Vương, thành trì do hắn khống chế và sở hữu tổng cộng có 56 tòa, trong đó có ba tòa Đại Vị Vương Thành.
Sau khi Vân Phi Dương xuất quân chinh phạt, lần lượt chiếm hai tòa Vương Thành và 30 tòa thành khác, chiến tích có thể nói dũng mãnh.
ẳChẳng qua.
Sau khi chiếm tòa thành thứ ba mươi, hắn hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn, tạm thời từ bỏ dự định tấn công.
Không ngừng lại không được.
Trong khoảng thời gian này, 20 vạn binh lính Linh tộc bị thương vong rất thấp, nhưng tiêu hao Tiên Thạch rất lớn.
Chiến tranh của phàm giới thì cần lương thảo, chiến tranh của Vực thì lại cần Tiên Thạch, dùng chúng để bổ sung cho tiêu hao khổng lồ sau khi giao chiến.
Đại quân của Vân Phi Dương chiếm 30 thành trì, đã trải qua vô số lần công thành chiến và đối kháng chiến, Tiên Thạch bị hao phí không thể đếm hết.
Tuy rằng mỗi khi đánh hạ được một thành thì có thể thu hoạch một lượng Tiên Thạch lớn. Nhưng rõ ràng cung không đủ cầu.
Rơi vào đường cùng, Vân Phi Dương chỉ có thể lựa chọn đóng giữ thành trì, liên lạc Tú Ly Vương Thành, chờ Lâm Chỉ Khê vận chuyển Tiên Thạch tới.
Nói thật.
Khởi xướng chiến tranh ở nội vực chính là đua về Tiên Thạch.
Trừ Tiên Đế khởi xướng chiến tranh thì với tình huống thông thường, nếu các thành trì có ân oán với nhau khi khởi xướng chiến tranh phần lớn sẽ không vượt qua 100 ngàn người.
Điển hình nhất chính là Tú Ly Vương Thành và Huy Hoàng Vương Thành.
Hai Vương Thành này thường xuyên có mâu thuẫn, nhưng cũng chỉ phái mấy quân đoàn ra nghênh chiến mà thôi.
Còn chiến tranh quy mô lớn chắc chắn sẽ không phát sinh, bởi vì khi đánh nhau, Tiên Thạch bị tiêu hao sẽ phi thường khổng lồ, hai Đại Vị Vương Thành sẽ thừa nhận không nổi.
Khi Vân Phi Dương khởi xướng tấn công cũng đã suy xét về chuyện Tiên Thạch, nhưng không nghĩ rằng sau khi đánh nhau sẽ tiêu hao nhanh tới như vậy.
……
– Grào!
Trong núi rừng âm u, tiếng kêu thảm thiết của mãnh thú truyền đến, sau đó là tiếng ầm vang của một cơ thể to như núi ngã xuống.
Vân Phi Dương thu hồi lực lượng, thuần thục lấy tinh hạch, tiện đà bay sâu vào trong rừng.
Phải mất một đoạn thời gian chờ Lâm Chỉ Khê vận chuyển Tiên Thạch tới, cho nên hắn quyết định đi vào sâu trong rừng già săn giết kiếm chút tinh hạch, dùng để ngưng tụ Tiên Thạch.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vân Phi Dương đã giết rất nhiều mãnh thú, cũng thu hoạch được một lượng tinh hạch lớn, hết thảy đều chứa trong Tạo Hóa Giới Chỉ, đợi sau này ngưng luyện một lần.
– Đùng!
– Đùng!
Vân Đại Tiện Thần tiếp tục đi sâu vào trong rừng, giống như tử thần thu hoạch hết tất cả, mãnh thú bị hắn gặp được chỉ có một kết cục, bi thảm ngã xuống
– Nè!
Nhưng khi hắn lại muốn tiếp tục đi sâu vào bên trong thì lại nghe được một giọng nói thô cuồng truyền tới từ phía sau.
– Ngươi giết hết mãnh thú rồi thì ta tu luyện như thế nào?
Vân Phi Dương nao nao, xoay người nhìn lại thì thấy một bóng người đứng trên đại thụ, một trung niên vạm vỡ, khuôn mặt thô cuồng đang không vui.
– Kỳ quái?
– Tại sao ta không cảm nhận được hắn?
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Hắn có thói quen phóng ra Tiên Niệm, nếu không phải người này mở miệng thì hắn sẽ không phát hiện sự tồn tại của đối phương.
– Soạt!
Hán tử thô cuồng từ trên cây nhảy xuống, nói:
– Nể tình ngươi là tiểu bối, chỉ cần giao tinh hạch ra thì ta sẽ không so đo.
– ……
Vân Phi Dương không biết nói gì.
Hắn đụng phải ăn cướp.
– Nhanh lên.
Hán tử thô cuồng kia thúc giục.
Vân Phi Dương cười nói:
– Xin lỗi, mãnh thú do ta giết, tinh hạch cũng là của ta, sao lại có thể vô duyên vô cớ đưa cho người khác.
Từ trước tới nay đều là hắn đánh cướp người khác, sao lại có thể bị người khác cướp.
– Ha ha ha.
Đột nhiên từ nơi xa truyền đến tiếng cười.
Một người nam tử có thân pháp linh hoạt, nhẹ nhàng rơi xuống đứng trên một cành cây, hắn nhếch miệng cười nói:
– Trương lão ngưu, ta đã nói rồi, muốn tiểu tử kia giao tinh hạch ra cũng không phải việc dễ dàng.
Vân Phi Dương thầm giật mình.
Đột nhiên xuất hiện một nam tử, người này nhìn như cười toe toét, thực không đứng đắn, nhưng động tác rơi xuống đứng trên cây lúc nãy lại phi thường cao thâm khó đoán. Nếu hắn đoán không sai thì thân pháp người này vô cùng tuyệt diệu.
– Tiểu tử.
Hán tử thô cuồng nhíu mày, nói.
– Ngươi thật không cho lão Trương ta mặt mũi?
– Xoẹt!
Vừa dứt lời, nắm tay phải đột nhiên vung ra.
– Bùm!
Vân Phi Dương giơ tay chặn lại, nhưng trong nắm tay lại ẩn chứa lực lượng cực kỳ bùng nổ, thân thể hắn không thể kiểm soát được mà lui nhanh về sau.
– Bịch bịch bịch!
Vân Đại Tiện Thần lùi mười mấy bước, mới ổn định thân thể, ánh mắt lóe lên vẻ khó tin.
Trung niên thô cuồng này lúc trước cũng không có khí tức quá bùng nổ, nhưng lực lượng ẩn chứa trong cú đấm đó lại hơn hẳn Nhậm Thời Quang!
Chẳng lẽ là cường giả cấp Tiên Đế?
– Hả?
Hán tử thô tráng kinh ngạc.
– Tiếp được một quyền của lão Trương ta mà chỉ lùi vài bước không ngã, tiểu tử không tồi.
– Chậc.
Nam tử ngồi trên cây thì lại bĩu môi.
– Sao không nói do ngươi quá yếu?
– Tiền Như Sơn!
Hán tử thô tráng xoay người, trừng mắt nhìn nam tử trên cây, cả giận nói.
– Ngươi lại ngứa da rồi?
Tiền Như Sơn?
Tên này rất quen thuộc.
Bỗng nhiên Vân Phi Dương nhớ tới cái gì, hắn nhìn về phía hán tử thô cuồng kia, thử hỏi:
– Ngươi là Trương Kiến Hồng?