Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1891
Chương: Lại Trảm Tiên Vương Đỉnh Phong!
Đầu tiên là chém giết Nhâm Thì Quang, sau bức Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Lão tự bạo linh hồn, Vân Phi Dương biểu hiện ra sự cường hãn truyền bá khắp nội vực, danh tiếng có một không hai.
Nhưng.
Cũng không lâu lắm, lại có tin tức truyền ra, sau khi Vân Phi Dương chiếm cứ hai mươi sáu tòa thành trì trong vạn dặm, tiếp tục xuất binh, tấn công về phía thành trì do Tứ Đại Thiên Vương khống chế.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, bốn tòa thành trì do Tô Phiêu Dật quản lý đã bị công phá, phạm vi khống chế của Chấn Thiên Đế Thành không ngừng mở rộng.
– Kỳ quái.
– Quân đội của Vân Phi Dương mạnh như vậy, Tô Phiêu Dật – một trong Tứ Đại Thiên Vương sao lại chậm chạp không hiện thân?
– Chẳng lẽ hắn muốn trơ mắt nhìn thành trì mình quản lí vạn năm bị lấy đi từng cái một?
Võ giả vực nội khó hiểu.
Dưới cái nhìn của bọn họ, thực lực và quân đoàn của Vân Phi Dương tuy cường đại nhưng nếu Tô Phiêu Dật xuất thủ, nhất định có thể tùy tiện tiêu diệt, dù sao, cũng đã đột phá Tiên Đế.
Lại nói Bắc Trung Ương Vực.
Hai mươi vạn đại quân lấy Viêm Sương và Hoa Mạc Phi cầm đầu, tiến quân thần tốc, quét ngang chiếm từng tòa thành trì.
Loại cường thế này, cho đến khi tiến công Hoa Vân Thành mới bị ngăn lại, bởi vì binh lực và phòng ngự của đối phương cực mạnh, độ khó khăn công phá cũng thật lớn.
“Đùng!”
“Đùng!”
Ngoài thành, từng quả đạn pháo mạnh mẽ bắn tới, cuối cùng đánh lên trận pháp phòng ngự, lại chỉ tạo được chút rung động nhỏ.
Viêm Sương và Hoa Mạc Phi hơi nhíu mày.
Bọn họ đã oanh tạc một thời gian rất dài rồi nhưng kết quả lại không tài nào rung chuyển nổi, thực sự khó tiếp nhận.
“Giết!”
“Giết!”
Lúc mọi người đang xoắn xuýt, phía sau, trong sơn lâm truyền ra tiếng rống giận dữ, 20 vạn binh lính mặc chiến giáp tinh xảo lao ra.
“Ùng! Ùng!”
Cùng lúc đó, cổng thành Hoa Vân Vương cũng mở, mấy chục vạn binh lính lao ra, trong nháy mắt hình thành thế bao vây.
Vân Phi Dương đứng ngoài quan sát thấy thế, thì thầm.
– Có chuẩn bị.
“Xoát!”
Viêm Sương rút kiếm, quát.
– Bố trận!
Bọn người La Mục và Vân Lịch tuân lệnh, nhao nhao điều động quân đoàn của mình, trong khoảng khắc đã sắp xếp ra trận hình ngênh đón.
Binh lực của Tô Phiêu Dật hơn ba mươi vạn, xem xét khí thế, rõ ràng là tinh nhuệ.
Bên này của Vân Phi Dương có hai mươi vạn binh lính Linh tộc, tuy nhân số rơi vào thế hạ phong, nhưng lúc bị bao vây thì từng người phấn khởi không thôi.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ san bằng tất cả, không gặp phải sự kháng cự, trong lòng rất khó chịu, bây giờ đối phương mở ra quy cách phản kích lớn, tất nhiên hi vọng có thể chém giết một trận thống khoái.“Giết!”
“Giết!”
Mấy vạn binh lính do La Mục và Vân Lịch cầm đầu, trước đánh về phía quân địch tuôn ra từ nội thành, mà các tướng lĩnh của Hoa Mạc Phi suất lĩnh lấy binh lính còn lại giao chiến với đại quân tuôn ra từ trong rừng.
Đây là một trận tác chiến có quy mô cực lớn, bởi vì binh lực song phương tham chiến đã lên đến năm mươi vạn.
Về mặt lực lượng đỉnh phong, phía Tô Phiêu Dật còn phái thêm trăm Tiểu Vị Tiên Vương và mười Đại Vị Tiên Vương.
Vân Phi Dương cũng không yếu, số lượng Tiểu Vị Tiên Vương và Đại Vị Tiên Vương cộng lại cũng nhiều hơn trăm.
“Oanh!”
“Oanh!”
Cuối cùng, hai luồng sức mạnh như hồng thủy va vào nhau mở ra cuộc chém giết tàn khốc nhất, sức mạnh ngang nhau, các loại ánh sáng lấp lóe ngoài Hoa Vân Vương thành, từng sinh mệnh một cực tốc mất đi.
Bọn La Mục và Vân Lịch hoàn toàn bạo phát không kiêng nể gì, đánh nhau cùng Tiểu Vị Tiên Vương của địch.
Mà biểu hiện cường thế nhất là Hiên Viên Vấn Thiên và những thiên kiêu Thiên Tinh Bảng, chỉ trong một thời gian ngắn đã áp chế đối thủ, thậm chí đánh giết.
Từ khi Bách Quỷ Dạ Hành không chế nhóm đại vị Tiên vương cũng thể hiện ra sức chiến đấu rất mạnh, đối mặt Tiên vương cùng cấp phía địch, hoàn toàn có năng lực đánh một trận.
Xem trên sức chiến đấu đỉnh phong, bên phía Vân Phi Dương hoàn toàn không kém phía Tô Phiêu Dật.
Còn về sức chiến đấu của binh lánh lại càng không cần phải nói, dựa vào cách vận dụng binh pháp, trong thời gian ngắn chiếm ưu thế tuyệt đối!
Vân Phi Dương đứng giữa không trung, nhìn nhất cử nhất động trên chiến trường, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Huynh đệ mình đã trưởng thành, binh lính Linh tộc cũng có thực lực không sợ quân đoàn nội vực, cho nên hắn vô cùng vui mừng.
“Vù vù!”
Đột nhiên, có tiếng xé gió vang lên sau người, chẳng biết từ lúc nào một tên Tiên Vương đỉnh phong xuất hiện trong hư không, ngưng tụ sức mạnh cường đại tấn công tới.
Đó là thành chủ Hoa Vân Vương Thành, lúc trước hắn vẫn luôn núp trong bóng rối, cũng đang chờ đợi thời cơ, đánh ra một kích trí mạng về phía Vân Phi Dương.
Đáng tiếc.
Trước sức mạnh linh hồn cường đại, vị thành chủ này dù có ẩn tàng thế nào cũng đã bị nhìn thấu từ lâu. Cho nên lúc xuất thủ, Vân Phi Dương đã rõ ràng.
“Xoát!”
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuất hiện, kiếm khí lạnh lùng bộc phát ra, mang theo sức mạnh ập tới.
“Đoàng ——“
Tiếng vang truyền đến, thành chủ Hoa Vân Thành bị nổ bay, đầu quyền đỡ lấy kiếm khí bày ra một cái khe bắt mắt, máu tươi theo đó chảy xuôi.
Đây là điển hình của trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Xoạt!”
Đúng lúc này, Vân Phi Dương cầm kiếm đánh tới, nhất thời chém ra từng đạo kiếm khí.
Hoa Vân Thành chủ chưa kịp đứng vững thân thể, chỉ có thể kiên trì đón lấy, nhanh chóng bị động tuyệt đối.
“Đùng!”
“Đùng!”
Kiếm khí vô tình, oanh tạc cũng vô tình.
Mà thành chủ Hoa Vân thành rõ ràng có thực lực yếu hơn, sau khi liên tiếp kháng cự, trên thân phủ đầy kiếm ngân, sắc mặt thống khổ dị thường.
– Đầu hàng đi.
Vân Phi Dương ngạo nghễ nói.
– Ta sẽ tha chết cho ngươi.
Mục đích xuất binh là thu phục thành trì, nếu như có thể hàng phục được cường giả đứng đầu vậy thì không còn gì tốt hơn.
– Đầu hàng?
Hoa Vân thành chủ cười thảm nói.
– Vân Phi Dương, ngươi nghĩ nhiều rồi!
Nói xong, bạo phát toàn bộ tu vi, tế Tiên Ấn Bản Mệnh của mình ra, một chiếc cự tháp ầm vang xuất hiện.
“Xoạt!”
Vân Phi Dương giơ Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, Tiểu Tiện Tiện xuất hiện, cả hai lại lần nữa dung hợp, hình thành một thanh cự kiếm vô cùng cường thế, hung hăng chém về phía cự tháp.
“Oanh!”
Bọn người La Mục đang giao chiến nghe thấy tiếng vang truyền đến, nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tòa cự tháp giữa không trung trực tiếp bị chép thành hai nửa.
– Sao có thể?
Tiểu Vị Tiên Vương phía địch hãi nhiên thất sắc.
Bọn họ biết, cự tháp là Tiên Ấn Bản Mệnh của Thành chủ, rất mạnh, vậy mà lại bị chém thành hai nữa như thế!
“Vù vù!”
Sau khi kiếm khí cường thế phá vỡ cự tháp, vẫn mang theo sức mạnh kinh khủng bổ xuống.
Hoa Vân thành chủ đứng giữa không trung, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn.
Tiên Ấn bảo mệnh bị chém thành hai nửa, hắn là chủ nhân, kinh mạch trong thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, cả người hư nược.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Nhìn thấy cự kiếm chầm chậm áp xuống, trong mắt Hoa Vân Thành Chủ lóe lên một tia giải thoát.
Tiên Đế đại nhân.
Tội thần Lịch Hoa Vân, đã hoàn thành sứ mệnh!
“Đoàng!”
Cự kiếm chém lên người Hoa Vân Thành Chủ, khiến hắn phai mờ hoàn toàn.
Vân Phi Dương nhíu mày, Tiên Vương đỉnh phong này giống Nhậm Thì Quang, ở thời khắc cuối cùng buông bỏ tất cả phòng ngự!