Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1887
Chương: Bốn Tiên Vương Đỉnh Phong Đột Kích
———————
Trong một tòa thành, Tô Phiêu Dật – một trong Tứ Vương đứng trước phủ thành chủ, đột nhiên khẽ nhíu mày.
– Nhâm Thì Quang.
Hắn thì thầm.
– Lên đường bình an.
Trong Tĩnh Dạ Thành, Hỗ Bất Tiếu đứng trên cổng thành, ngẩng đầu trời lẩm bẩm.
– Thiếu Đế, cuộc chinh phạt của ngươi chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai Thiên Vương dường như ý thức được Nhâm Thì Quang đã gặp phải nguy cơ lại không chút khổ sở, trong lòng ngược lại có mấy phần vui mừng.
Bắc Trung Ương vực có không ít võ giả lánh đời, khi kiếm của Vân Phi Dương chém xuống Nhâm Thì Quang, bọn họ cũng nhìn lên bầu trời. Những người này có một điểm giống nhau, bên hông treo một ngọc bài tinh xảo, nhảy múa theo gió, có thể rõ ràng thấy được phía trên hoặc khắc chữ “Văn” hoặc khắc chữ “Tướng”.
– Chủ thượng.
– Mạt tướng rốt cục chờ đến ngày này.
……
Trận pháp phòng ngự tồn tại vĩnh cửu ở Thì Quang Vương Thành theo cự kiếm hạ xuống mà hoàn toàn tan vỡ. Cũng may dư uy của kiếm ý không quấy phá thành trì, nếu không, võ giả bên trong chắc chắn chết thảm vô số. Khu vực cự kiếm oanh tạc đã dần dần bình ổn, nhưng lưu lại một kiếm ngân to lớn, còn Nhâm Thì Quang thì đã không thấy bóng dáng.
Võ giả trong thành có thể đoán được, Nhâm thành chủ đã bị đánh chết, ngay cả thi thể cũng không còn.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương chỉ kiếm vào Thì Quang Vương Thành, lạnh lùng nói.
– Chiến tòa thành này cho ta!
“Rõ!”
Lúc này, nhóm Hoa Mạc Phi nhận lệnh, mười vạn binh sĩ Linh tộc trùng điệp phát động tấn công về tòa thành trì đã mất đi tầng phòng ngự. Thì Quang Vương Thành mất đi thành chủ đồng nghĩa với việc không còn nanh vuốt sắc bén, cho nên dưới sự công kích cường hãn của binh sĩ Linh tộc, chỉ trong vòng một canh giờ đã bị công phá.
Cuối cùng, phạm vi trong vòng vạn dặm Đế Thành, toàn bộ những thành trì do Tô Phiêu Nhiên nắm giữ đã bị Vân Phi Dương thu phục.
Đây là chuyện tốt, nhưng sau khi chiếm lĩnh Vương Thành, Vân Phi Dương không hề vui vẻ. Hắn cứ mãi suy nghĩ, lúc trước khi cự kiếm chém xuống, tại sao Nhâm Thì Quang lại tháo bỏ tất cả phòng ngự?
Hay hắn đang cầu được chết?
Vân Phi Dương rất khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi chỉnh đốn một lát thì suất quân tiến về thành trì mà Hỗ Bất Tiếu nắm giữ, còn tòa thành trì đã bị xâm chiếm thì bị hắn dùng trận pháp cường đại phong ấn, chờ sau này rồi xử lý.
…..
– Trời ạ!
– Vân Phi Dương đã nắm trong tay Thì Quang Vương Thành!
– Quả thật quá đáng sợ!
Sau khi Thì Quang Vương Thành thất thủ, tin tức cấp tốc lan truyền ra ngoài, nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn.
Phải biết rằng, thành trì do Nhâm Thì Quang nắm giữ xem như số một, số hai trong số các thành trì cấp bậc Đại Vị Tiên Vương. Nhưng điều làm bọn hắn khiếp sợ hơn là, thành chủ của Thì Quang Vương Thành, một Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong lại bị Vân Phi Dương giết ngay tại chỗ!
– Không thể nào?
– Bây giờ Vân Phi Dương đã mạnh đến mức có thể chém giết Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong?
– Còn lâu mới đến trận tranh Đế Vị mà hắn đã có thực lực khủng bố như thế, thật sự không dám nghĩ.
– Nghe nói thực lực bây giờ của Vân Phi Dương vừa mới bước vào Đại Vị Tiên Vương, nếu trăm năm sau không đạt đến đỉnh phong, cho dù thực lực cường hãn cũng không có tư cách tham gia.
– Tên này phi thăng không bao lâu mà đã từ Chuẩn Tiên đột phá đến Đại Vị Tiên Vương, có lẽ trong vòng trăm năm đạt được đỉnh phong sẽ không khó khăn?
Theo chiến báo không ngừng lan truyền khắp nội vực, Vân Phi Dương mà mọi người đang bàn luận cũng đang suy đoán, khi đến trận chiến tranh giành Đế Vị hắn sẽ mạnh đến mức nào.
Trong một tửu lâu nào đó, Lão Tử Bất Bại đầu đội đấu lạp, thân mặc hắc y đang lẳng lặng nghe thực khách bàn tán, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
– Trong thời gian ngắn như vậy đã trưởng thành đến mức có thể đánh giết Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong, không hổ là đồ đệ của Thái Vũ.
…..
Lại trở lại Bắc Trung Ương vực, Vân Phi Dương mang theo đại quân thành công tụ họp với Viêm Sương, cũng phát động tấn công vào thành trì của Hỗ Bất Tiếu. Không chút nào khoa trương mà nói, binh sĩ Linh tộc được huấn luyện nghiêm ngặt tựa như một thanh liêm đao cắt cỏ, những nơi đi qua không còn một ngọn cỏ.
Thành trì Hỗ Bất Tiếu nắm trong tay, vô luận cấp bậc gì, chỉ cần bị để mắt tới cũng tuyệt đối sẽ bị công phá không quá ba ngày. Thế cho nên khi mỗi một thành trì nào đó bị đại quân Linh tộc hãm thành, cả tướng lãnh và binh lính thủ thành đều tràn đầy tuyệt vọng.Càng như thế càng khó mà chống lại.
Cho nên mất thành trì không thể nghi ngờ.
Nửa tháng sau, hai mươi vạn binh sĩ Linh tộc lấy tốc độ tồi khô lạp hủ, quét ngang hai mươi sáu tòa thành trì trong vòng vạn dặm Đế Thành.
Trong thời gian này, có vô số các trận ác chiến lớn nhỏ, nhưng quân đoàn của Vân Phi Dương lại chưa từng bại một trận nào, số lượng binh sĩ thương vong cũng cực thấp. Các võ giả Chân Vũ Thần Vực đều rung động, binh sĩ do Vân Phi Dương thống lĩnh thực sự quá mạnh, quá bưu hãn.
Việc nhi tử Chấn Thiên Tiên Đế khai chiến Tứ Vương đều gây tiếng vang xa, những cổ gia tộc như Nam Cung gia và Công Dã gia cũng đều nhận được tin tức. Khi hai gia chủ biết được hai mươi vạn quân của Vân Phi Dương quét ngang hai mươi sáu tòa thành trì phía Bắc Trung Ương thì mừng rỡ không thôi.
Đồ nhi của Thái Vũ tiền bối sở hữu một quân đoàn cường đại như thế, nếu nghĩ theo hướng xấu, Thanh Liên phong ấn đài bị vỡ nát, đại quân Hoang Man Vực giết đến cũng tuyệt đối có thể chống lại, trở thành chủ lực.
…..
Sau khi hai mươi sáu tòa thành trì bị đánh hạ, Vân Phi Dương mệnh lệnh đại quân đóng tại yếu địa quân sự, bắt đầu lên kế hoạch bước kế tiếp nên đi thế nào, nhưng chưa nghĩ ra được kế sách nào đã nhận được tình báo, hai mươi vạn đại quân do Hỗ Bất Tiếu và Tô Phiêu Dật dẫn dắt đã đến Đại Vận Vương Thành.
– Vân đại ca.
Viêm Sương nói.
– Bọn họ muốn phản kích.
Vân Phi Dương cười nói.
– Hai mươi sáu tòa thành trì bị cướp, khẳng định ngồi không yên.
– Vân Phi Dương!
Vào lúc này, ngoài thành truyền đến một giọng nói đinh tai nhức óc.
– Cút ra đây!
Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm phát hiện trên bầu trời ngoài thành có bốn võ giả đang đứng, dựa theo khí tức xem ra đều là Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong.
“A.”
– Hai đại Thiên Vương thật hào phóng, trực tiếp phái đến nhiều Tiên Vương đỉnh phong như vậy.
Khi đang nói chuyện, Vân Phi Dương bay ra khỏi phủ đệ, xuất hiện trên cổng thành, chắp tay sau lưng đối mặt với bốn cường giả đỉnh phong.
– Tiểu tử.
Một lão giả lớn tuổi trầm giọng nói.
– Ngươi chính là Vân Phi Dương?
– Không sai.
Vân Phi Dương gật đầu.
“Hừ.”
Một lão già để chòm râu dê thản nhiên nói.
– Lá gan thật không nhỏ, dám đánh thành trì của Hỗ thành chủ và Tô thành chủ.
– Tạm được, tạm được.
Vân Phi Dương cười nói.
Lão giả có chòm râu dê nói tiếp.
– Tiểu tử, nhanh dẫn binh lính chạy về Chấn Thiên Đế Thành đi, nếu không, kết cục chính là chết.
Kiểu uy hϊế͙p͙ không có chút kỹ thuật này, Vân Phi Dương đã thấy nhiều, cho nên cười nói.
– Chỉ bằng bốn người các ngươi, vẫn không giết được ta.
– Tiểu tử thật cuồng vọng!
Lão giả râu dê phẫn nộ quát.
– Ba vị, kẻ này nếu đã ngu xuẩn mất khôn thì chúng ta không cần khách khí, cùng nhau xuất thủ.”
– Được!
Ba người còn lại đồng ý.
Bọn họ biết Nhâm Thì Quang có thực lực không kém mình bao nhiêu đã bị kẻ này trảm sát, không nắm chắc có thể một đối một tóm được hắn, đành phải lấy nhiều đánh Ít.
– Đúng đúng.
Vân Phi Dương cười nói.
– Cùng tiến lên mới bớt việc hơn.