Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1886
Chương: Tội Thần Nhâm Thì Quang, Đã Hoàn Thành Sứ Mệnh!
———————
Vân Phi Dương lý giải kiếm đạo rất rõ, sau khi Nhân Linh Hợp Nhất với Tiểu Tiện Tiện bên trong Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nhìn như tuỳ tiện vung trảm lại hình thành một đạo kiếm khí cực kỳ khủng bố!
Nhâm Thì Quang không dám khinh thường, lúc này thúc giục Tiên Ấn bổn mạng của mình, đột nhiên đánh ra hai đạo băng quyền trên không trung, kiếm ý và hàn ý bạo phát không chút kiêng nể, quấy nhiễu bốn phía, rung động những võ giả đang xem.
Quy cách chiến đấu này đối với bọn hắn mà nói, thật sự quá khó để chứng kiến, cho nên dù hai cỗ lực lượng ấy cực kỳ cường thế, bọn họ vẫn nhìn không chớp mắt, sợ bỏ sót chỗ nào.
“Ông! Ông!”
Đột nhiên, không gian trong thành trì bắt đầu run rẩy kịch liệt, rất nhanh, trận pháp ẩn tàng hiện ra.
Mọi người đều kinh hãi.
Phòng ngự đại trận trong Thì Quang Vương Thành bị lực lượng quấy nhiễu đến nổi phải hiện ra, làm bọn hắn không khỏi lo lắng có phải nó sắp vỡ nát không?
Sẽ không, bởi Vân Phi Dương và Nhâm Thì Quang luôn khống chế lực lượng nằm trong khu vực giao chiến, độ mạnh của dư uy rất khó phá hỏng phòng ngự đại trận.
“Vù vù!”
Kiếm khí cực kì lãnh lệ bắn ra, hai băng quyền ẩn chứa khí tức chí hàn cũng xông tới. Hai cỗ lực lượng ngày càng gần, cuồng phong gào thét càng bộc lộ ra sát khí xơ xác tiêu điều khiến người ta ngạt thở. Phàm là những võ giả xem chiến đều ý thức được, lần đối kháng này khẳng định mãnh liệt hơn lúc trước!
Quả nhiên, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của muôn người, kiếm khí đánh chính diện vào băng quyền, ánh sáng loá mắt xuất hiện, cường độ ánh sáng mãnh liệt làm mọi người khó có thể mở to mắt.
“Oanh!”
Cùng lúc đó, tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, chấn động màng nhĩ rất nhiều võ giả đau nhức, máu trong cơ thể sôi trào. Chỉ vỏn vẹn âm thanh truyền đến thôi mà đã làm đám võ giả cảm thấy rất khó chịu, có thể tưởng tượng được kiếm khí và băng quyền va đập vào nhau khủng khiếp thế nào!
“Oanh!”
Đúng vào lúc này lại có tiếng nổ truyền đến. Võ giả trong Thì Quang Vương Thành đột nhiên chấn động, nhao nhao suy đoán, lẽ nào kiếm khí đã phá băng quyền?
Tiếng vang kết thúc, thiên địa bình tĩnh trở lại. Rất nhiều võ giả lúc này đã mở mắt ra, nhìn về phía khu vực giao chiến liền thấy từng mảnh băng vỡ vụn bay múa giữa không trung. Trong khoảnh khắc ấy, bọn họ đã biết, hai đạo băng quyền đều bị kiếm khí chém nát!
“Phốc!”
Nhâm Thì Quang đứng giữa không trung phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin. Trong nháy mắt băng quyền hắn ngưng tụ ra va chạm với kiếm khí, hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng của đối phương cường đại vô cùng, cường đại đến mức mình khó mà chống lại.
– Kiếm của ngươi là Tiên Ấn Bổn Mạng của ngươi?
Nhâm Thì Quang đè ép thương thế hỏi.
– Không sai.
Vân Phi Dương cười đáp.
Nhâm Thì Quang nhất thời trầm mặc. Sau khi dùng vũ khí, sức mạnh lại có thể ép bản thân một bậc, điều này chứng minh kiếm của hắn hoàn toàn mạnh hơn Cực Địa Hàn Quyền của mình!
Biết được bội kiếm của Vân Phi Dương là Tiên Ấn Bổn Mạng, các võ giả trong thành cũng khiếp sợ không thôi.
Rất nhiều võ giả đều có Tiên Ấn Bổn Mạng, nhưng Tiên Ấn Bổn Mạng của Vân Phi Dương lại có thể đánh Nhâm thành chủ đến thổ huyết, vậy nó cường hãn đến cỡ nào!
…
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng, Vân Phi Dương vừa bước vào Đại Vị Tiên Vương không cách nào có thể đánh đồng với Nhâm Thì Quang, nhưng sau khi sử dụng Tiên Ấn bổn mạng thì hoàn toàn siêu việt, dù sao, Tiểu Tiện Tiện vẫn đang liên tục trưởng thành.
“Xoát!”
Vân Phi Dương huy kiếm nói.
– Một kiếm tiếp theo, ngươi có thể đối phó được không?
“Xoát!”
Vừa dứt lời, Tiểu Tiện Tiện hiện ra từ trong kiếm thể, đứng sau lưng chủ nhân, hư thực đan xen, bàn tay nắm chuôi kiếm.
“Vù vù ——”
Kiếm ý hung bạo điên cuồng tràn ra trong không trung, cuối cùng ngưng tụ ra một thanh cự kiếm. Võ giả trong Thì Quang Vương Thành thấy thế, hoảng sợ thất sắc.
Vân Phi Dương và Tiểu Tiện Tiện nhân linh hợp nhất hình thành cự kiếm, chỉ riêng kiếm ý phóng thích ra ngoài cũng đã rất khủng bố.
Sắc mặt Nhâm Thì Quang trở nên khó coi. Lúc trước băng quyền bị phá, hắn đã thụ thương, giờ phút này lại phải đối mặt với cự kiếm càng cường hãn hơn, trong lòng nhất thời cảm thấy bất lực.
Làm một Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong phải kiêng kị, có thể thấy được Vân Phi Dương đã đột phá có thực lực mạnh mẽ thế nào sau khi sử dụng kiếm đạo. Đương nhiên, điều Vân Phi Dương muốn không phải kiêng kị, hắn cần chứng minh mình có năng lực đánh bại, thậm chí đánh chết một Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong!
“Xoát!”
Cuối cùng, trong ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Vân Phi Dương đột nhiên huy kiếm, cự kiếm được hắn và Tiểu Tiện Tiện gia trì ầm ầm hạ xuống như một ngọn núi đang sụp đổ.
Kiếm khí và kiếm ý đáng sợ không kiêng nể gì bộc phát, khi một kiếm chém xuống, cả thiên địa phảng phất như mất đi sắc thái.
Nhâm Thì Quang đang trong phạm vi bị oanh kích nổi giận gầm lên một tiếng, song quyền chợt vung về phía hư không. Một kiếm Vân Phi Dương chém xuống đã triệt để phong tỏa hắn, không có khả năng chạy trốn, điều duy nhất có thể làm chính là nghênh diện chống lại!
“Bành! Bành!”
Tiếng huy quyền bạo liệt truyền đến liên tiếp, từng băng quyền trong suốt sáng long lanh hiện ra, đồng thời ẩn chứa sức lực cả đời của Nhâm Thì Quang!
Đến lúc này, hắn phải toàn lực ứng phó, nếu không, đối mặt với cự kiếm ầm ầm chém xuống, rất có thể ngã xuống tại chỗ.
“Ken két ——”
Không gian nhanh chóng vỡ vụn, cuồng phong gào thét tàn bạo hung hăng xói mòn trận pháp phòng ngự của Thì Quang Vương Thành, làm nó không ngừng bị bóp méo. Sắc mặt mọi người kinh hãi, nếu trận pháp không thể chống lại mà bị phá nát, sợ rằng mọi người cũng phải chết theo.
– Quá đáng sợ!
Bọn tướng lĩnh Hoa Mạc Phi khiếp sợ không thôi. Giờ phút này, rốt cuộc đã minh bạch, tại sao lúc động thủ Vân Phi Dương lại bố trí phòng ngự trận vô hình quanh mình và binh sĩ Linh tộc.
“Oanh!”
Nhưng vào lúc này, cự kiếm rền vang hạ xuống, hung hăng chém lên băng quyền đầu tiên, phá vỡ nó dễ như trở bàn tay.
“Phốc!”
Nhâm Thì Quang phun ra một ngụm máu nhưng vẫn liều mạng vững vàng tâm thần, gia trì băng quyền phía sau. Nhưng, gia trì hoàn toàn vô dụng, bởi vì Vân Phi Dương ngưng tụ ra cự kiếm lại lần nữa thuận thế hạ xuống, lực lượng vẫn không hề giảm đi.
“Bành! Bành! Bành!”
Trong một khắc, ba băng quyền vỡ nát.
Là người ngưng tụ băng quyền, tâm thần Nhâm Thì Quang càng bị thương nặng, máu tươi điên cuồng phun ra.
“Bành! Bành! Bành!”
Lại ba tiếng nổ truyền đến, ba băng quyền còn lại bị cự kiếm chém vỡ, hóa thành băng rơi đầy trời. Chín băng quyền đều đã nát, lực trùng kích vô cùng cường đại đến mức khiến sắc mặt Nhâm Thì Quang cực độ tái nhợt, kinh mạch cũng bị hao tổn nghiêm trọng!
“Vù vù!”
Cự kiếm ngưng tụ thành vẫn mang theo lực lượng khủng bố chém xuống.
Nhâm Thì Quang đứng giữa không trung, trong ánh mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này, hắn không chỉ bị thương nặng, thân thể cũng cực độ suy yếu, căn bản không thể phản kháng, cũng không có cách nào né tránh.
“Vù vù!”
Cự kiếm phi nhanh xuống, cuốn lên cuồng phong thổi loạn mái tóc đen của Nhâm Thì Quang, mà trong lòng hắn thì tràn ngập suy nghĩ tuyệt vọng của một kẻ sắp chết. Nhưng ngay khi tử vong sắp đến, khóe miệng Nhâm Thì Quang mỉm cười, phảng phất đã được giải thoát.
Tiên Đế đại nhân.
Tội thần Nhâm Thì Quang đã hoàn thành sứ mệnh!
“Oanh!”
Cuối cùng, cự kiếm chém xuống. Trong khoảnh khắc ấy, khu vực giao chiến bị kiếm ý cuồng bạo quấy phá thành mảnh nhỏ, trận pháp tồn tại trong Thì Quang Vương Thành cũng tan biến vào hư vô.