Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1864
Chương: Thanh Liên Phong Ấn Đài
Trăm vạn năm trước, hai Vực đại chiến có thể nói rất thảm liệt, Tiên Đế, Tiên Đế cấp cường giả vẫn lạc vô số.
Lúc đầu, Chân Vũ Thần Vực ở vào thế hạ phong tuyệt đối, cho đến khi Thanh Liên Tiên Đế xuất quan, một người tiến vào Hoang Man Vực, khuất nhục bốn Hoang Đế mới vãn hồi bại cục.
Nhưng mà bàn thực lực về lúc ấy, Chân Vũ Thần Vực không cách nào chống lại Hoang Man Vực.
Thanh Liên Tiên Đế biết rõ điểm này, vì thương sinh nội vực, lấy thân mình và linh hồn bố trí Phong Thiên Đại Trận tại cửu vực, từ đó phong tỏa hai Vực.
Chính sự không sợ hi sinh và phụng hiến đó mới đổi được bình an cho Chân Vũ Thần Vực trăm vạn năm qua.
Biết được sự tích về Thanh Liên Tiên Đế, trong lòng Vân Phi Dương dâng lên kính nể.
Hi sinh bản thân, đổi lấy hòa bình cho nội vực, đây quả thực là một anh hùng, một cường giả chân chính đáng tôn kính.
Đương nhiên, những cổ gia tộc kia xuất lực vì nội vực cũng vô cùng đáng dể tôn kính.
-Ai.
Nam Cung Thường Tư tiếc hận nói.
-Thanh Liên Tiên Đế chính là tuyệt đỉnh thiên tài đệ nhất, nếu như còn sống có lẽ sớm đã bước vào cảnh giới phía trên Tiên Đế.
-Đúng vậy.
Công Dã Lễ Hách đồng ý.
Thanh Liên Tiên Đế xả thân vì nghĩa đổi lấy gần trăm vạn năm hòa bình cho Chân Vũ Thần Vực, nhưng cũng để nội vực đau đớn mất đi một cường giả trở thành tồn tại phía trên Tiên Đế.
Vân Phi Dương nói.
-Công Dã gia chủ, phong ấn Thanh Liên Tiên Đế lưu tại Đông Nam Vực ở nơi nào?
Hắn cũng không thèm để ý cường giả phía trên Tiên Đế.
Mà muốn đi xem Phong Ấn Trận bảo về nội vực.
Anh hùng cần phải đi cúng bái!
Vân Phi Dương một thân một mình rời Công Dã gia, hướng về phía Đông Đông Nam Vực.
Mấy canh giờ sau, hắn rơi vào một hạp cốc bốn bề toàn núi, bên trong không có hung thú nào, trong không khí ngưng tụ khí tức thần thánh.
Vân Phi Dương mang theo tâm tình kính nể đi vào trong hạp cốc phủ đầy cỏ dại, rất nhanh đã đến chỗ sâu nhất, đứng trước đài cao từng viên hòn đá chỉnh tề đắp lên.
Đây là Thanh Liên phong ấn đài.
Thanh Liên Tiên Đế lấy linh hồn và tinh huyết ngưng tụ, có tác dụng phong ấn Chân Vũ Thần Vực và Hoang Man Vực.
Phong ấn đài còn có tám cái giống nhau.
Chúng tọa lạc tại tám nơi khác nhau, có tám cổ gia tộc yên lặng thủ hộ.
Đột nhiên, phong ấn đài như cảm nhận có người tới gần, lưu quang phóng lên tận trời, trong thời gian cực ngắn hình thành phòng ngự tuyệt đối.
Vân Phi Dương ngồi xuống, lấy ra một bầu rượu, tự nhủ.
-Vãn bối Vân Phi Dương, trước tới tế điện Thanh Liên tiền bối.
Chẳng biết tại sao, khi hắn biết được sự tích về Thanh Liên Tiên Đế, biết được phong ấn đài, có một cỗ lực lượng trong người điều khiển mình đến đây tới tế bái anh hùng này.
Bỏ đi giấy dán, mùi rượu thơm ngát rót vào trong hai chén.
ẩ ấ ốVân Phi Dương bưng lên, nhẹnhàng vẩy trên mặt đất, sau đó giơ lên một cái bát khác, phóng khoáng uống cạn.
Gió nhẹ thổi vào hạp cốc truyền đến thanh âm quỷ dị như đang nói cái gì.
Vân Phi Dương lần nữa rót đầy rượu.
-Tiền bối hi sinh bản thân, đổi được bình an trăm vạn năm cho nội vực, hậu nhân nên khắc trong tâm khảm.
-Nhưng thời gian trôi qua, cái gì cũng bị lãng quên, cho nên bây giờ kẻ nhớ đến người, chỉ sợ đã không nhiều.
Gió nhẹ im bặt mà dừng.
Trong hạp cốc lần nữa khôi phục hoang vu như trước.
Vân Phi Dương lắc đầu, nâng chén uống một hơi cạn sạch, nói tiếp.
-Không thể tận mắt thấy phong thái của tiền bối trăm vạn năm trước, quả thật tiếc nuối.
Một người trước phong ấn đài uống rượu tự nói.
Nếu để người khác nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng không phải người ngu thì cũng là người điên.
Vân Phi Dương không ngốc, cũng không điên.
Hắn chỉ kính nể Thanh Liên Tiên Đế đã xả thân vì nghĩa, dù đối phương đã qua đời thật lâu, cũng muốn đi tế bái.
Một khu vực bí ẩn ở Tây Bắc Vực có Thanh Liên phong ấn đài vĩnh cửu, lưu quang đang lấp lóe ánh sáng.
Vô số thi thể nằm bên ngoài cầu thang đá, máu tươi hội tụ, trong không khí lộ ra mùi tanh
Lão Tử Bất Bại đứng đó, ánh mắt nhìn về phía lưu quang bao phủ phong ấn đài, nói.
-Sư tôn, đây là bước đầu tiên mở ra phong ấn.
Ánh kiếm màu đỏ như máu nổ bắn ra trực tiếp đánh vào phong ấn sinh ra tiếng nổ vang.
Lưu quang gặp công kích run rẩy kịch liệt, sinh ra từng đạo liên y, tràn ngập bốn phía.
-Không tốt!
-Có người đang công kích Thanh Liên phong ấn đài!
Cổ gia tộc Trưởng Tôn gia.
Gia chủ Trưởng Tôn gia đang bế quan bỗng nhiên mở mắt, chợt biến mất tại chỗ, tiến về phong ấn đài.
Cùng lúc, các cường giả cấp Tiên Đế khác của Trưởng Tôn gia cũng cảm thấy, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Bọn họ ẩn cư tại nội vực, đời đời thủ hộ phong ấn đài Thanh Liên Tiên Đế lưu lại, nếu như xuất hiện việc ngoài ý muốn, tuyệt đối không thể tha thứ!
Trong chốc lát, Trưởng Tôn gia chủ và mấy Tiên Đế cấp cường giả rơi vào trước phong ấn đài, nhìn thấy toàn bộ tộc nhân phụ trách thủ hộ chết thảm.
Bọn họ không có thời gian phẫn nộ chính cùng nhau nhìn về phía phong ấn đài, thấy lưu quang vẫn cứng chắc, nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Trưởng Tôn gia chủ khẽ nhíu mày.
Tiên niệm chí cường điên cuồng lan tràn, trong nháy mắt bao phủ phương viên vài trăm dặm.
Hắn cảm thấy hung thủ giết chết tộc nhân nhà mình lại mưu toan phá hư phong ấn đài khẳng định không đi xa.
Nhưng sau một phen dò xét, gia chủ Trưởng Tôn gia không có thu hoạch, lúc này mới ý thức được, hung thủ đã đào tẩu.
Tuy không bắt được người nhưng lại để hắn cảnh giác, lúc này điều động tộc nhân cảnh giới cao và một tên cường giả cấp Tiên Đế tọa trấn phong ấn đài.
Tại khu vực vắng vẻ nào đó ở Tây Bắc Vực, không gian run nhè nhẹ, chợt nhìn thấy Lão Tử Bất Bại đi ra từ bên trong, tiếp theo phun ra một ngụm máu.
-Đáng giận.
Hắn xóa đi vết máu khóe miệng, căm hận nói.
-Phong ấn Thanh Liên Tiên Đế bố trí đã tồn tại gần trăm vạn năm, không ngờ còn cường hãn như thế.
Một kiếm vừa rồi đánh đến lưu quang sinh ra lực phản phệ to lớn, từ đó thương đến kinh mạch bên trong thân thể.
Quả thực rất cường hãn.
Nếu như đổi lại người khác, chém xuống một kiếm đi khẳng định sẽ vẫn lạc tại chỗ.
-Bất quá…
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
-Bị Thị Huyết Kiếm khí của ta oanh kích, căn cơ phong ấn dao động, các Hoang Đế Hoang Man Vực chắc có thể nắm lấy cơ hội, chậm rãi thẩm thấu, cho đến khi triệt để phá mất phong ấn.
Hắn lần nữa tan nhập không gian, thần không biết quỷ không hay biến mất.
Lại nói Đông Nam Vực, Lão Tử Bất Bại tung kiếm đánh vào lưu quang khiến cho toà phong ấn đài chỗ Vân Phi Dương chấn động.
-Chuyện gì xảy ra?
Vừa uống xong chén rượu, hắn nhất thời nhíu mày.
Đột nhiên lưu quang vỡ vụn, bày biện ra một đạo vết rách rất nhỏ.
-Không tốt!
Vân Phi Dương bỗng nhiên đứng dậy, cả kinh nói.
-Phong ấn đài chẳng lẽ muốn vỡ vụn?
Vừa dứt lời, bên trong vết rách rất nhỏ truyền đến từng đợt gió lạnh ẩn chứa khí tức quỷ dị.
Gió lạnh không ngừng phun ra từ bên trong, bốn phía hiện các khe hẹp nhỏ bé, hiển nhiên tùy thời có khả năng mở rộng.
-Không thể được.
Vân Phi Dương quyết định thật nhanh, linh hồn lực điên cuồng bạo phát trong nháy mắt dung nhập khu vực vỡ vụn, ngăn trở gió lạnh thổi ra không ngừng.