Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1862
Chương: Sao Ngươi Không Nói Sớm Cho Ta
Nam Cung Thường Tư làm sao?
Hắn trợn mắt, ngây người như phỗng.
Đến mức không nghe Công Dã Lễ Hách hỏi, ánh mắt một mực khóa chặt vị trẻ tuổi đang bị chịu uy áp, liên tục xác định sau đó âm thầm cả kinh hô.
-Tại sao hắn lại ở đây!
Hắn là ai?
Là Vân Phi Dương.
ế ấ ế ể ấ ắTuy tên này hiện tại dịch dung đi vào Đông Vực nhưng Nam Cung Thường Tư dù sao cũng là Tiên Đế cấp cường giả, liếc một cái đã có thể xem thấu chân dung hắn.
Công Dã Lễ Hách và Công Dã Lộc cũng có thể nhìn ra Vân Phi Dương nhưng bởi vì không biết cho nên không để ý.
Không đúng, hắn không phải đang ở Bắc Vực à?
Không phải đang ở cùng với Nam Cung Mạc Thương hả?
Làm sao lại ở Đông Nam Vực này, lại còn ở Công Dã gia?
Nhìn thấy Vân Phi Dương, Nam Cung Thường Tư đầy mê mang khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, Công Dã Lễ Hách mở miệng lần nữa hỏi.
-Nam Cung lão đệ, ngươi thế nào?
-Lễ Hách huynh…
Nam Cung Thường Tư tỉnh táo lại, nói.
-Người này là…
-Hừ.
Công Dã Lễ Hách cắt ngang lời hắn nói, lãnh đạm nói.
-Bất kể là ai, dám đến Công Dã gia ta nháo sự, phải trả cái giá rất lớn.
Nói xong cất bước đi vào Tây Uyển.
Khóe miệng Nam Cung Thường Tư co giật cũng vội vàng đuổi theo.
Lại nói tại Tây Uyển.
Nhóm dòng chính nhao nhao cười lạnh.
Tên gia hỏa phách lối này bị đại trưởng lão lấy Tiên Đế uy áp trói buộc sống chết chưa biết lại còn muốn gặp gia chủ, thật sự buồn cười cùng cực.
-Tiểu tử…
Công Dã Lộc thản nhiên nói.
-Ngươi không có tư cách này.
Vân Phi Dương vẫn đỡ uy áp, trong lòng còn đang nghĩ, hiện tại nên lấy ra lệnh bài của sư tôn hay không?
Trong lúc suy nghĩ hắn nhìn thấy ở cửa Tây Uyển đi tới một lão giả phát ra uy nghiêm vô thượng.
Vân Phi Dương không nhận ra người này.
Nhưng lại nhận ra lão giả theo sau, không phải gia chủ Nam Cung gia à?
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Vân Phi Dương cũng nghĩ không thông, dù sao Bắc Vực và Đông Nam Vực cách rất xa nhau.
-Gia chủ!
Công Dã Lễ Hách đi tới, nhóm dòng chính nhao nhao hành lễ, trên mặt đầy kính sợ.
-Nguyên lai lão nhân này là gia chủ Công Dã gia.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ.
Công Dã Lễ Hách đi tới, ánh mắt nhìn qua Công Dã Lộc, đối phương lúc này thu hồi uy áp Tiên Đế.
-Hô!
Vân Phi Dương nhất thời buông lỏng một hơi.
Nói thật, bị uy áp Tiên Đế khống chế, cảm giác này thật khó chịu.
-Tiểu tử.
Công Dã Lễ Hách thản nhiên nói.
-Ta chính là gia chủ Công Dã gia.
Vân Phi Dương không để ý đến hắn mà nhìn về phía Nam Cung Thường Tư, cười nói.
-Nam Cung gia chủ, chúng ta lại gặp mặt.
-Ách?
Công Dã Lễ Hách khẽ giật mình, thầm nghĩ.
-Kẻ này biết Nam Cung Thường Tư?
Nhóm dòng chính đứng đằng xa cũng có chút mộng.
Gia chủ Nam Cung gia đó nghe, đừng nói ngoại nhân, coi như mình đến Nam Cung Sơn cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được.
-Quả nhiên…
Công Dã Lộc thầm nghĩ.
-Thân phận tiểu tử này thật không đơn giản.
Thực ra vừa rồi, hắn có thể dựa vào lực lượng cường đại để phế bỏ tu vi của Vân Phi Dương, nhưng nghe cách hắn nói chuyện cứng rắn như vậy ngược lại do dự.
Đám võ giả Công Dã gia nhìn về phía Nam Cung Thường Tư xem hắn trả lời như thế nào.
Thậm chí có người hoài nghi, tên kia đang cố ý lôi kéo làm quen, hoặc người ta căn bản không biết hắn?
-Ra là Vân tiểu hữu.
Nam Cung Thường Tư rất khiêm tốn, rất ôn hòa cười nói.
-Lần này ngươi dịch dung, lão hủ kém chút không nhận ra.
Toàn trường tĩnh mịch.
Nhóm dòng chính Công Dã gia cứng hình.
Bọn họ khó hiểu, gia chủ Nam Cung gia biết người trẻ tuổi kia nhưng lại khó có thể lý giải được đối phương vậy mà khiêm tốn với hắn như thế.
Phải biết, chỉ có thân phận càng cao quý hơn người mới có thể để cho người khác dùng khiêm xưng!
-Không đúng!
Tên Vân Phi Dương kia được trưởng lão đưa vào Nam Cung gia, thầm nghĩ.
-Hắn không phải gọi Chân Đức Suất à? Vì sao gia chủ Nam Cung gia gọi hắn là Vân tiểu hữu?
Công Dã Lễ Hách cũng đang tự hỏi vấn đề này, trong nháy mắt nghĩ đến sắc mặt đại biến của Nam Cung gia chủ.
-Nam Cung lão đệ!
Hắn cả kinh hô.
-Người này chẳng lẽ là người ngươi nói đến khi nãy?
-Đúng vậy.
Nam Cung Thường Tư nói.
-Hắn chính là ái đồ của Thái Vũ tiền bối, Vân Phi Dương!
Công Dã Lễ Hách thực đã suy đoán được mấy phần, nhưng được chính Nam Cung gia chủ khẳng định, thân thể không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, biểu hiện trên mặt rất đặc sắc.
Biểu hiện đặc sắc đó còn có Công Dã Lộc cùng mấy trưởng lão ở hiện trường.
Năm đó Thái Vũ từng tới Công Dã gia làm khách, mọi người cũng có vinh hạnh được thấy qua, tự nhiên biết người kia là tồn tại phi thường cường đại.
Nhưng mà vạn lần cũng không nghĩ đến người trẻ tuổi đứng tại Tây Uyển lại là đồ đệ của hắn!
-Nam Cung Thường Tư!
Công Dã Lễ Hách lấy lại tinh thần, phẫn nộ nói.
-Ngươi làm sao không sớm nói cho ta!
Nam Cung Thường Tư rất ủy khuất nói.
-Ta vừa rồi muốn nói cho ngươi, nhưng lại bị ngươi cắt ngang, càng muốn đi tới để hắn trả giá đắt!
Lời này thật đánh mặt.
Hiện tại cho Công Dã Lễ Hách mười lá gan cũng không dám làm gì đồ đệ của Thái Vũ
Vì cái gì?
Bời vì, không thể trêu vào!
Công Dã Lễ Hách lúc này chắp tay, vẻ mặt hết sức vui cười tự giới thiệu mình.
-Gia chủ Công Dã gia, Công Dã Lễ Hách gặp qua Vân tiểu hữu.
Cái thái độ này, thay đổi thật quá nhanh.
Vân Phi Dương lần nữa lĩnh giáo năng lượng của sư tôn tiện nghi.
Vẻn vẹn chỉ là thân phận đồ nhi của hắn đã để gia chủ cổ gia tộc hạ thấp khí thế.
-Khụ khụ.
Vân Phi Dương ho khan hai tiếng, thản nhiên nói.
-Công Dã gia chủ, ta và nữ nhân của mình đến Đông Nam Vực tầm bảo, xảo ngộ người quý gia tộc, kết quả, ta thu được vài thanh kiếm bị người các người cưỡng đoạt, thực sự có chút quá mức.
-Là ai!Công Dã Lễ Hách phẫn nộ nhìn về phía nhóm dòng chính sau lưng.
Hắn tức giận thật.
Dù sao, người nào không đoạt, hết lần này tới lần khác muốn cướp đồ vật của đồ đệ Thái Vũ!
Đám người bị nhìn vào nhao nhao lui một bước, ý nói không phải mình.
Trưởng lão đưa Vân Phi Dương vào Công Dã gia kia thì đứng tại chỗ, biểu hiện trên mặt đã không thể dùng từ đặc sắc để hình dung!
Công Dã Lễ Hách nhìn hắn, trầm giọng nói.
-Thất trưởng lão, là ngươi?
-Gia… gia chủ…
Thất trưởng lão run rẩy nói.
-Ta…ta chỉ mang Vân tiểu hữu về Công Dã gia làm khách.
Giờ phút này, chỉ có thể nói như vậy.
Vân Phi Dương nói.
-Công Dã gia chủ không cần tức giận, Vân mỗ cũng không phải người tính toán chi li, việc này coi như chưa xảy ra.
Công Dã Lễ Hách âm thầm buông lỏng một hơi.
Nhưng lại nghe Vân Phi Dương nói.
-Nhưng có một chuyện lại không thể nhịn.
Hơi ngưng lại, cũng nhìn về phía Công Dã Lộc nói.
-Vị trưởng lão này ỷ vào cảnh giới cao hơn ta, nhất định phải phế tu vi của ta, không khỏi khinh người quá đáng đi.
-Vân tiểu hữu.
Công Dã Lộc vội nói.
-Lão hủ vừa rồi đang nói đùa, ngươi chớ coi là thật.
Người này lúc trước là Tiên Đế, bộ dáng lão tử rất ngưu bức, bây giờ khi biết Thái Vũ là sư tôn của Vân Phi Dương lập tức thay đổi khuôn mặt.
-Thì ra là thế.
Vân Phi Dương giả bộ tỉnh ngộ.
Công Dã Lễ Hách vội vàng cười nói.
-Vân tiểu hữu, Công Dã gia ta có điều gì đắc tội, xin hãy tha lỗi.
Lời nói đã nói đến phân thượng này, nếu Vân Phi Dương lại làm khó dễ, thì hơi quá mức, cho nên cười nói.
-Không có việc gì, không có việc gì.