Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1858
Chương: Người Là Ta Đánh
Nhìn thấy Công Dã Lễ Hách ngã xuống ghế, hiện ra vẻ khó tin, trong lòng Nam Cung Thường Tư nhất thời thăng bằng rất nhiều.
Thời điểm Nam Cung Mạc Thương nói với Nam Cung Sơn rằng sư tôn của Vân Phi Dương là Thái Vũ tiền bối, lấy ra lệnh bài chứng minh, hắn cũng chấn kinh không kém gì đối phương.
-Tên Vân Phi Dương kia là đồ nhi của Thái… Thái Vũ tiền bối?
Công Dã Lễ Hách nâng bàn, run rẩy hỏi lại.
-Đúng vậy.
Nam Cung Thường Tư đáp.
Khóe miệng Công Dã Lễ Hách co giật nói.
-Chưa từng nghe nói Thái Vũ tiền bối có đồ đệ?
Nam Cung Thường Tư nói.
-Mới đầu ta cũng rất hoài nghi, nhưng Nam Cung Mạc Thương lấy ra lệnh bài của Thái Vũ tiền bối, việc này tuyệt đối sẽ không giả.
Nghe được lệnh bài Công Dã Lễ Hách liền tin, dù sao, lệnh bài tương đương với bản tôn Thái Vũ, không ai có đảm lượng dám đi làm giả.
Sư tôn của Vân Phi Dương quả thật có năng lượng rất lớn, gia chủ Công Dã gia cũng bị chấn nhiếp.
-Ta hiểu rõ.
Công Dã Lễ Hách bình tĩnh trở lại, nói.
-Nam Cung lão đệ lo lắng, đồ đệ của Thái Vũ sẽ tìm Nam Cung gia gây phiền phức?
-Đúng vậy.
Nam Cung Thường Tư cau mày.
Hắn cũng không kiêng kị Nam Cung Mạc Thương nhưng vô cùng kiêng kị Vân Phi Dương.
Nếu như tên này ra mặt vì đối phương, ỷ vào Thái Vũ đến chỉnh gia tộc mình thì nên làm gì mới phải đây?
-Ai.
Công Dã Lễ Hách lắc đầu.
-Nam Cung lão đệ, Nam Cung gia ngươi chỉ sợ đã tạo ra một phiền phức lớn.
Thái Vũ là ai?
Tồn tại mạnh đến không thể thăm dò!
Có thể trở thành đồ đệ của hắn, không nói thực lực mạnh yếu, chỉ nói thân phận thôi đã rất cao, nếu muốn tìm đến gây sự, thật không dễ ứng phó.
Nam Cung Thường Tư sầu mi khổ kiểm nói.
-Cho nên, ta mới đến thỉnh giáo Lễ Hách huynh.
Coi ta là đồ ngốc?
Nhà ngươi chọc tới đồ đệ của Thái Vũ tiền bối, nếu nhà ta xen vào chuyện bao đồng, không chừng cũng đắc tội với người ta.
Công Dã Lễ Hách vội vàng lắc đầu.
-Vi huynh không có biện pháp gì tốt để giúp Nam Cung lão đệ giải quyết vấn đề.
Lúc này, lựa chọn sáng suốt nhất là không biểu lộ thái độ, cũng không giúp đỡ.
Nhưng Công Dã Lễ Hách cũng sẽ không nghĩ tới, tên gia hỏa không muốn gây vào nhất thực đã tiến vào Công Dã gia, cũng được an trí bên trong Tây Uyển.
-Bằng hữu.
Tên dòng chính kia cười nói.
-Công Dã gia ta rất lớn, cũng không phải một ngày hai ngày có thể đi dạo xong, cho nên ngươi trước hết tạm thời ở lại Tây Uyển đi.
-Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói.
-Thời gian của ta rất nhiều.Tên dòng chính kia trong lòng cười lạnh không thôi, cũng thầm nghĩ.
-Đúng vậy, vĩnh viễn lưu tại Công Dã gia ta, thời gian của ngươi khẳng định rất nhiều.
-Cô nương.
Hắn rất có phong độ cười nói.
-Mời theo ta tiến về phòng dành cho nữ quyến ở Đông Uyển.
-Không.
Mục Oanh cự tuyệt.
-Ta phải bồi nam nhân ta.
Nói xong nàng tới gần Vân Phi Dương, nắm cánh tay hắn, làm ra bộ như chim non nép vào người tình.
-Nam nhân của ngươi?
Tên kia dòng chính khẽ giật mình, âm thầm.
-Diễm phúc tên này không cạn, vậy mà có thể cưới một hài nữ đáng yêu như thế.
Tướng mạo Mục Oanh không có gì biến hóa, vẫn có bộ dáng thiếu nữ.
Chỉ nói nhan sắc, không cao quý bằng Lâm Chỉ Khê, không xinh đẹp bằng Nam Cung Mạc Thương nhưng cũng có được thứ hai người không có – thanh thuần.
-Cô nương.
Dòng chính chân thành nói.
-Công Dã gia ta có quy định, nam nữ phải phân nơi ở khác biệt.
Vân Phi Dương cười nói.
-Vị bằng hữu này, không thể dàn xếp sao?
Tên dòng chính kia không nhịn được nói.
-Tiểu tử, ngươi coi nơi này là nơi nào, có thể tùy tiện dàn xếp sao?
Vân Phi Dương nhún nhún vai nói.
-Nếu đã không dàn xếp, hai vợ chồng ta trước hết cáo từ.
Nói xong kéo Mục Oanh rời đi.
Tên dòng chính kia ngăn trước cửa, cười lạnh nói.
-Tiểu tử, ngươi cũng đã tới Công Dã gia ta, có phải cũng nên giao ra sáu chuôi bội kiếm hay không?
-Thật có lỗi.
Vân Phi Dương cười nói.
-Ta không thể giao ra.
Tên dòng chính trợn mắt, hắn không nghĩ tới tên này đang ở trong gia tộc mình thế mà không giao ra kiếm?
-Ngươi mới vừa nói cái gì?
Hắn hỏi lại lần nữa.
Vân Phi Dương cười nói.
-Ta nói, ta vừa mới đến Công Giã gia, đương nhiên sẽ không giao ra sáu chuôi kiếm.
-Tiểu tử!
Ánh mắt tên dòng chính âm sâm lại, nói.
-Công Dã gia ta có quy định, người bên ngoài không thể tự tiện tiến vào, ngươi có thể tới đến Tây Uyển đã là vinh hạnh lớn lao.
Vân Phi Dương lắc đầu.
-Tây Uyển này xem qua chính là nơi ở của hạ nhân, Công Dã gia các ngươi an trí ta ở chỗ này, là vinh hạnh hay cố ý nhục nhã?
-Ha ha ha.
Tên dòng chính kia cười to.
-Tiểu tử, có thể đi vào Công Dã gia ta, coi như được an trí trong nhà xí cũng là vinh hạnh cho ngươi.
Vân Phi Dương nói.
-Nếu đã không có thành ý, sao ta lại giao ra sáu thanh kiếm?
Dứt lời hắn kéo Mục Oanh cất bước đi.
Tên dòng chính kia không có ý định dối trá, phóng ra một bước, năm ngón tay bạo phát lực lượng, đột nhiên chụp đến bả vai Vân Phi Dương.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn vang lên.
-A!
Tiếng kêu thảm thiết theo sát phía sau.
Dòng chính Công Dã gia bên ngoài Tây Uyển cũng nghe được, nhao nhao nhìn sang, chỉ thấy một tên xa lạ giữ cổ tay Công Dã Huy, mà bàn tay đã bị vặn lên 90 độ.
Trong khoảnh khắc bọn họ đã hiểu, Công Dã Huy bị đối phương bóp gãy xương tay!
-Tiểu tử!
Một tên dòng chính gọi Công Dã Phi giận dữ hét.
-Dám giương oai ở Công Dã gia ta, muốn chết!
Khi nói chuyện, người đã vọt tới, song quyền đột nhiên vung ra hình thành lực kình cương mãnh.
Vân Phi Dương thả Công Dã Huy ra, bước một bước, tay phải như Linh Xà đi qua.
Âm vang cốt cách vỡ vụn lần nữa vang lên, xương tay Công Dã Phi đang đánh tới cũng bị bóp gãy.
Thực lực những tên dòng chính này chỉ là Tiên Nhân, Vân Đại Tiện Thần khi dễ bọn họ, có thể nói dễ như trở bàn tay.
Liên tiếp giải quyết hai người.
Những tên dòng chính nơi xa phẫn nộ nhìn hắn, chợt xông lại vây quanh.
Vân Phi Dương đứng tại chỗ, ngạo nghễ nói.
-Tới đi, để ta xem Công Dã gia các ngươi có bao nhiêu rác rưởi.
Rất ngông cuồng, rất phách lối.
Nhóm dòng chính Công Dã gia bị hắn kích động lửa giận, không lo được người đông thế mạnh, cùng nhau thi triển vũ kỹ đập tới.
Vân Phi Dương giẫm Thiên Túng Bộ, du tẩu trong đám người, hai tay càng không ngừng đưa ra, lần lượt đặt lên xương tay nhóm người, dùng lực bóp nát.
-A a ——
Âm thanh đứt gãy cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền lại.
Trong thời gian ngắn, Vân Phi Dương lần nữa về đến trước người Mục Oanh, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Chung quanh, gần 20 dòng chính Công Dã gia thống khổ ngã trên mặt đất giãy dụa, mà xương tay bọn họ đều bị bóp nát.
Vân Phi Dương đã nhân từ, nếu không, trên mặt đất sẽ là một đống thi thể.
Tiếng kêu thảm thiết kinh động cao tầng Công Dã gia, từng võ giả đạt đến tiểu vị Tiên Vương bay xuống, khi bọn hắn nhìn thấy những tên dòng chính trẻ tuổi thống khổ nằm dưới đất đất, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Vân Phi Dương.
-Đúng vậy…
Bọn họ còn chưa mở miệng, Vân Phi Dương đã lên tiếng.
-Người do ta đánh.