Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1842
Chương: Mượn Một Vật
Võ giả nắm giữ Tiên Đế lưu quang có được tư cách tham gia Đế Vị chi tranh, đồng thời cũng đại diện cho thiên tư bất phàm.
Căn cứ quy tắc Thiên Đạo định ra, nếu có người giết người có Tiên Đế lưu quang, không chỉ được thay thế người đó mà còn sẽ kế thừa tư chất của đối phương.
Mỗi lần Tiên Đế chi tranh mở ra đều sẽ dẫn đến vô số võ giả không có tư cách thèm nhỏ nước dãi.
Có lẽ rất nhiều người không nghĩ đi tranh đoạt Tiên Đế chi vị, nhưng kế thừa Tiên Đế lưu quang, tư chất đạt được thăng hoa là có cơ hội đột phá đến Tiên Đế.
Đúng như thế, tin tức Vân Phi Dương trở về Trung Ương Vực bị truyền ra mới có mấy trăm võ giả ẩn thân ở đây chờ chặn giết hắn.
Giống như chí bảo xuất thế, đều sẽ oanh động to lớn, có cơ duyên lớn trở thành Tiên Đế, thật có sức hấp dẫn.
Mọi người dù biết rõ Vân Phi Dương là phu quân của Cực Quang Tiên Đế, lại là con của Chấn Thiên Tiên Đế nhưng dám bí quá hoá liều.
May mà lần này Đế Vị chi tranh mở ra, hơn ba ngàn võ giả nắm giữ Tiên Đế lưu quang.
Bọn họ trải rộng các ngõ ngách khắp nội vực, để rất nhiều người có lòng tham tìm kiếm khắp nơi, nếu không, võ giả ngồi chờ dưới cự thạch tuyệt đối sẽ qua vạn.Mấy trăm võ giả tiềm phục tại chỗ tối, không nóng không vội chờ đợi Vân Phi Dương trở về Trung Ương Vực.
Vì để thu hoạch được Tiên Đế lưu quang, vì để nắm giữ tư chất càng mạnh, dù chờ ở này vài chục trên trăm năm, bọn họ cũng nguyện ý.
Vài ngày sau.
Khí tức cuồn cuộn mạnh mẽ từ ngoài biển truyền vào, chợt nhìn thấy một đầu Thôn Vân Bạch Long bất phàm phi nhanh.
-Đến rồi!
-Vân Phi Dương đến!
Ánh mắt mọi người nóng rực, có lẽ trong số họ có người chưa thấy qua Vân Phi Dương.
Nhưng lại sớm đã nhận được tin tức, kẻ này hàng phục một đầu Thôn Vân Bạch Long, ưa thích ngồi xe mà đi.
Mọi người phi thân.
Trong khoảnh khắc, trên không một khu vực ngưng tụ rất nhiều cường giả.
-Ừm?
Vân Phi Dương phát hiện có người cản đường, mệnh lệnh Thương Vân Bạch Long dừng lại.
-Tại sao các ngươi cản đường?
Trong đám người, một cường giả đạt đến đại vị Tiên Vương cấp đi ra, cười nói.
-Các hạ là Vân Phi Dương?
-Đúng vậy.
Vân Phi Dương đáp.
Mọi người nhất thời vui vẻ, cưỡng chế xúc động lao lên, yên lặng nhìn nhau tính toán.
Mấy trăm võ giả ở hiện trường đều muốn đạt được Tiên Đế lưu quang, nhưng quá đông người, ai cũng muốn đục nước béo, giờ người nào động thủ trước sẽ bị thiệt thòi.
-Tại hạ Tống Ngọc Bảo.
Tên đại vị Tiên Vương kia chắp tay có chút lễ phép nói.
-Hôm nay ngăn Vân thiếu hiệp lại, chỉ muốn mượn một vật.
-Vật gì?
Vân Phi Dương hỏi.
Tống Ngọc Bảo thủy chung mỉm cười, nói.
-Tiên Đế lưu quang.
Rất nhiều võ giả đứng phía sau nói thầm.
-Không hổ là Tiên Vương, cướp đồ vật người ta còn biểu hiện khiêm tốn.
Nhưng Vân Phi Dương nghe được, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
-Tiên Đế lưu quang chính là tư cách để tham gia Đế Vị chi tranh, sao lại cho người khác?
-Vân thiếu hiệp.
Tống Ngọc Bảo cười nói.
-Ngươi thân là con trai Tiên Đế, dù không có Tiên Đế lưu quang cũng có thể tham gia tranh Đế Vị.
Lời này nói thật, thân là con trai Tiên Đế, dù có Tiên Đế lưu quang hay không đều có thể tham gia tranh Đế Vị.
Vân Phi Dương cười lạnh.
-Theo ta được biết, người ngoài muốn đạt được Tiên Đế lưu quang phải giết chết người có Tiên Đế lưu quang.
-Không không.
Tống Ngọc Bảo cười nói.
-Chỉ cần Vân thiếu hiệp nguyện ý, Tống mỗ có phương pháp, lấy ra từ trong cơ thể ngươi mà không thương tổn tánh mạng.
-Thật sao?
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Tống Ngọc Bảo cười nói.
-Vân thiếu hiệp, tình cảnh hiện tại của ngươi rất nguy hiểm, nếu như đưa Tiên Đế lưu quang cho Tống mỗ, Tống mỗ không chỉ có thể giúp ngươi hóa giải nguy cơ cũng sẽ kết làm bằng hữu, cớ sao không làm?
Không thể không nói, mồm mép tên này rất mượt.
Mọi người sau lưng nhất thời nhíu mày, bọn họ lo lắng Vân Phi Dương sẽ động tâm, đồng ý giao Tiên Đế lưu quang ra, đến lúc đó, nếu như Tống Ngọc Bảo địch lại tất cả mọi người, vậy phiền phức.
-Không tệ.
Vân Phi Dương nói.
-Dùng Tiên Đế lưu quang đổi lấy bằng hữu đại vị Tiên Vương, mua bán không lỗ.
Tống Ngọc Bảo cười nói.
-Vân thiếu hiệp ngươi đồng ý?
-Đồng ý.
Vân Phi Dương cười nói.
Tống Ngọc Bảo vui vẻ, nói.
-Vân thiếu hiệp quả nhiên sảng khoái.
-Bất quá…
Vân Phi Dương bổ sung.
-Ta hiện tại không thiếu bằng hữu, chỉ thiếu thủ hạ tuyệt đối trung thành, ngươi đưa linh hồn bổn nguyên cho ta, ta sẽ đưa Tiên Đế lưu quang cho ngươi.
Tống Ngọc Bảo nghe vậy, nụ cười cứng đờ.
Linh hồn bổn nguyên quyết định sinh tử của một võ giả, lấy nó đổi Tiên Đế lưu quang cố nhiên có thể nhưng như thế cũng là bị đối phương khống chế triệt để, mất đi tự do.
Mà Vân Phi Dương nói rất rõ.
Trước để mình xuất ra linh hồn bổn nguyên, sau lại cho Tiên Đế lưu quang.
-Vân thiếu hiệp.
Tống Ngọc Bảo thu hồi nụ cười.
-Yêu cầu này của ngươi, có chút quá mức.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
-Tiên Đế lưu quang còn dám nói mượn, trên đời này còn gì quá phận nữa?
Võ giả khác cười, bọn họ hiểu, Vân Phi Dương sẽ không giao Tiên Đế lưu quang, vừa rồi đơn giản cũng chỉ đùa giỡn đối phương.
-Xem ra, Vân thiếu hiệp không có ý định phối hợp, không có ý muốn làm bạn với Tống mỗ.
Âm thanh Tống Ngọc Bảo thấu phát băng lãnh, hiển nhiên muốn vạch mặt.
Xoát!
Vân Phi Dương bay ra Thất Thải Lưu Vân Xa, quét qua võ giả ở hiện trường, lạnh lùng nói.
-Chư vị chắc hẳn cũng vì Tiên Đế lưu quang mà đến.
-Nói nhảm!
-Thật xa tới đây cũng không phải thưởng thức cảnh biển!
Một võ giả thô cuồng quát.
Vân Phi Dương tế ra Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, ngạo nghễ nói.
-Muốn ta giao ra Tiên Đế lưu quang, để xem các ngươi có bản lãnh này hay không.
Mọi người ngạc nhiên, kẻ này vậy mà xuất kiếm.
Đừng nói là muốn động thủ với mọi người?
Đột nhiên, quanh thân Vân Phi Dương hiện ra kiếm ý cường thế, ánh mắt thấu phát lạnh lùng.
-Bây giờ các ngươi còn có cơ may rời đi, nếu không, tiếp theo sẽ mất mạng.
-Thật cuồng vọng!
Võ giả tráng kiện vung hai tay, hư không trống rỗng xuất hiện Trường Phủ nặng đến ngàn cân, hai tay nắm chặt oanh tới.
Người này có thực lực tiểu vị Tiên Vương, nhìn thể trạng và vũ khí tất thuộc về hệ sức mạnh.
Quả nhiên, một phủ chém xuống, lực lượng cường thế hóa thành sóng khí gào thét mà đến, không gian bị chấn động vỡ nát.
Có người động thủ,để ánh mắt mọi người nóng rực.
-Không biết tự lượng sức.
Vân Phi Dương lạnh giọng quát một tiếng, tay phải huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, kiếm thể lấp lóe tia sáng chói mắt xẹt qua hư không chém về phía Trường Phủ.
Tiếng vang truyền đến, khu vực va chạm, khí lãng ngập trời.
Nhưng rất nhiều võ giả ở hiện trường trợn to hai mắt, bởi vì kiếm của Vân Phi Dương dễ như trở bàn tay chém rách Trường Phủ, trảm trên cánh tay phải của người kia.
Nhẹ nhàng dùng lực, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đột nhiên chìm xuống, trực tiếp chặt đứt cánh tay phải, máu tươi phun ra giữa không trung như hoa hồng nở rộ.Chương: Đại Khai Sát Giới
-Aaaaaaaa…!
Tên tiểu vị Tiên Vương hệ sức mạnh kia bị một kiếm Vân Phi Dương chém rụng cánh tay phải, thống khổ hét thảm.
Thống khổ do đứt cánh tay, có thể nhịn.
Nhưng thống khổ do lực lượng cường đại xé nát bắp thịt mang đến lại không thể nhịn.
Võ giả ở hiện trường bị rung động thật sâu.
Bọn họ sợ hãi, một kiếm Vân Phi Dương vừa rồi chém tới hoàn toàn không có ba động năng lượng!
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõđối phương trong lúc huy kiếm bổ tới không vận dụng kiếm khí cũng không vận dụng vũ kỹ, mà dùng nhục thân chi lực thuần túy.
-Làm sao có thể!
Tống Ngọc Bảo khiếp sợ không thôi.
Chém rụng cánh tay một võ giả cấp tiểu vị Tiên Vương, hoàn toàn không khó đối với đại vị Tiên Vương như hắn.
Nhưng dựa vào nhục thân chi lực thuần túy lại phi thường khó khăn.
Chớ nói chi, đối phương vừa rồi nâng búa công tới, lực lượng đều ngưng tụ trên hai tay.
Cường giả sở dĩ mạnh, mạnh vì tiên hạch, mạnh vì Đạo Ý, mạnh vì vũ kỹ, nếu như không có ba thứ này gia trì, lực lượng bạo phát tất nhiên hạ xuống trên diện rộng.
Vân Phi Dương dựa vào Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm sắc bén, phối hợp nhục thân chi lực dễ như trở bàn tay phế bỏ cánh tay một tiểu vị Tiên Vương, thật phi thường khủng bố.
Võ giả ở hiện trường không dám nghĩ, nếu như người nọ điều động tiên hạch, lại thi triển vũ kỹ, lực lượng bạo phát sẽ đạt đến trình độ nào?
Không cần nghĩ.
Bởi vì tiếp theo bọn họ sẽ tận mắt nhìn thấy, Vân Phi Dương thuần túy dựa vào lực lượng thân thể, năng lượng tiên hạch và vũ kỹ sẽ đạt đến trình độ nào!
Xoát!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lấp lóe tia sáng.
Một đạo lưu quang bùng lên, trực tiếp bay qua cổ của võ giả tráng kiện đang kêu thảm.
Đầu lâu tách rời, máu tươi phun ra.
Trong khoảnh khắc, một tiểu vị Tiên Vương vẫn lạc trước mặt, mà Vân Phi Dương rất nhẹ nhõm giết chết hắn.
Thi thể không đầu ngã xuống đất.
Trái tim võ giả ở hiện trường đột nhiên nhảy lên một cái, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương hiện ra kiêng kị thật sâu.
Họ sợ, giờ đã ý thức được tin tức truyền từ Bắc Vực không giả, thực lực Vân Phi Dương quả thật phi thường khủng bố!
Nhóm võ giả tiểu vị Tiên Vương không kém người vừa chết nhất thời tính toán rút lui nhưng tham niệm điều khiển, lại vẫn đứng giữa không trung.
Đúng, bọn họ thừa nhận Vân Phi Dương rất mạnh.
Nhưng ở đây có hơn ba trăm người, tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong cũng không dưới mười, càng có năm đại vị Tiên Vương tọa trấn, không tin tên kia có thể chống lại!
Nói thật, nhiều người như vậy, có chút khó giải quyết.
Nhưng Vân Phi Dương hiện tại diệt đi một tên tiểu vị Tiên Vương, lại cầm kiếm xông lên, ánh mắt lóe ra sát ý cường thế.
-Ta đã cho các ngươi cơ hội rời đi, nhưng các ngươi khăng khăng lưu lại, vậy thì toàn bộ xuống địa ngục đi!
Vừa dứt lời, lít nha lít nhít kiếm khí bộc phát.
Tên này tính dùng sức một mình trảm hơn ba trăm võ giả dưới kiếm!
-Hừ.
Tống Ngọc Bảo cười lạnh quát.
-Ngươi thật cuồng vọng.
Xoát!
Hắn vung hai tay, thực lực bạo phát toàn diện, cấp tốc xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương, nâng quyền đập tới.
Người này là đại vị Tiên Vương đỉnh phong, một quyền mang theo lực lượng rất khủng bố.
Nhưng Vân Phi Dương lại không liều mạng, giẫm thân pháp huyền diệu né tránh, phóng tới đám người.
-Không tốt!
Rất nhiều võ giả kinh hãi.
Sau một khắc liền muốn né tránh.
-Chết đi!
Vân Phi Dương quát lạnh.
Kiếm khí hóa thành từng đạo lưu quang bay đến vô tình điên cuồng xoắn giết đám người.
Kiếm ảnh lấp lóe, máu tươi chiếu rọi.
Từng đầu lâu, từng mảnh chân vỡ gãy lộn xộn bay lên giữa không trung.
Trong chốc lát, hơn mười võ giả không thể né tránh chết thảm dưới kiếm khí Thất Luyện Vô Song.
Nếu có người thấy, nhất định sẽ bị dọa hồn phi phách tán, dù sao, tất cả võ giả một nơi thân một nẻo đều có tu vi tiểu vị Tiên Vương!
Mặc dù cấp bậc võ giả này không phải cường giả đứng đầu nội vực nhưng trong bất gia tộc hay Tiên Tông nào, tuyệt đối là trụ cột.
Bây giờ, trước mặt Vân Phi Dương lại như con kiến bị tuỳ tiện mạt sát.
Thật không dám nghĩ, thật quá kinh khủng!
-Thật đáng sợ!
Đám võ giả sợ hãi, giờ khắc này lý tính rốt cục chiến thắng tham niệm, bọn hắn triệt để chạy trốn.
Nhưng đã trễ, bởi vì Vân Phi Dương vừa nói rất rõ, lưu ở nơi đây đều phải xuống địa ngục!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong hư không vung vẩy, từng đạo từng đạo kiếm khí ngưng tụ đòi mạng, đan dệt ra thiên la địa võng.
-Chạy mau!
Mọi người hoảng sợ chạy trốn nhưng mà tốc độ bọn họ rõ ràng chậm nửa nhịp so với kiếm khí của Vân Phi Dương, kết quả chính là không tránh kịp mà từng người đầu một nơi, thân một nẻo.
-Lão đại!
Khoảng cách khá xa, võ giả suy nhược bi thương la to.
Mà võ giả được gọi là lão đại không thể đục nước béo cò, cũng chết dưới kiếm khí cuồng bạo.
Trong nội vực, có rất nhiều người nhặt nhạnh chỗ tốt, người như vậy chết đi cũng rất nhiều, người may mắn chân chính chỉ là số ít.
-Tiểu tử!
Một tên đại vị Tiên Vương ngồi không yên, bạo phát khí thế vọt tới, cả giận quát.
-Đừng càn rỡ!
Vù vù!
Khí tức khủng bố hóa thành đại thủ che lấp mặt trời áp xuống.
-Cút!
Vân Phi Dương quát lạnh, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đột nhiên chém tới, hình thành Thất Luyện Vô Song kiếm khí, trực tiếp chém đại thủ thành hai nửa!
-Cái gì!
Tên đại vị Tiên Vương kia kinh biến.
Đồng thời cảm nhận được lực lượng của mình hoàn toàn không đáng nhắc tới trước mặt đối phương!
Đổi lại trước kia, Vân Phi Dương muốn phá mất đại thủ sợ phải vận dụng át chủ bài Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến, nhưng bây giờ nhục thân chi lực đạt đến cực hạn, lại dựa vào Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm thì có thể tuỳ tiện phá mất.
Nhưng vào lúc này, Tống Ngọc Bảo sau lưng đánh ra kết ấn, một đầu sư thú hư thực đan xen gầm thét lao ra.
Đây là Ngự Sư Quyết – một vũ kỹ cấp bậc đại vị Tiên Vương, đồng thời cũng là một trong át chủ bài của Tống Ngọc Bảo.
Nhanh như vậy đã lấy ra, do đã ý thức được Vân Phi Dương phi thường cường đại.
-Một đầu Tiểu Sư Tử cũng muốn hù dọa ta?
Vân Phi Dương vung tay lên, quát.
-Áp Du, nuốt nó cho ta!
Rống!
Bên trong không gian phá toái, Áp Du thể trạng to lớn ầm vang bước ra, đột nhiên mở miệng rộng, nuốt mất sư thú vũ kỹ.-Trời ạ!
-Đây là… Tiên thú Áp Du!
Đám võ giả chạy trốn bị dọa xanh mặt.
Sắc mặt năm tên đại vị Tiên Vương ở hiện trường rất khó coi, bởi vì bọn hắn biết loại Tiên thú hi hữu này có thực lực hoàn toàn không yếu hơn mình!
-Áp Du!
Vân Phi Dương lạnh lùng nói.
-Giết hết những người này cho ta, một tên cũng không để lại.
-Tuân mệnh, chủ nhân.
Áp Du nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp theo giơ chân trước, đạp tới một tiểu vị Tiên Vương đang chạy trốn.
-Không…
Đám người tuyệt vọng kinh hô.
Nhưng chỉ vừa mới mở miệng đã bị lực lượng kinh khủng hung hăng chà đạp, thân thể vỡ nát hóa thành một mảnh huyết vụ.
Tống Ngọc Bảo và bốn đại vị Tiên Vương khác vô cùng ăn ý lách qua Áp Du, mỗi người phóng thích vũ kỹ đánh tới Vân Phi Dương.
Đúng vào lúc này, trong hư không truyền đến quái khiếu như trẻ con, một quái vật khổng lồ thú đầu rồng, bốn chân, hai cánh, toàn thân hiện lên kim sắc xuất hiện trong tầm mắt!