Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1843
Chương: Lão Tử Chơi Tới Cùng
Tống Ngọc Bảo và bốn đại vị Tiên Vương thừa dịp Áp Du xuất thủ cùng nhau bay tới muốn đánh lén Vân Phi Dương.
Dưới cái nhìn của bọn họ, đầu Tiên thú to lớn mà hiếm thấy kia cường hãn nhưng chung quy là khế ước thú, chỉ cần giải quyết chủ nhân nó thì không có bất cứ uy hϊế͙p͙ gì.
Đây thật là lựa chọn sáng suốt.
Năm đại vị Tiên Vương đồng loạt ra tay vô cùng kinh khủng, với thực lực Vân Phi Dương bây giờ, muốn hóa giải thực rất khó.
Chỉ là xuất hiện ngoài ý muốn.
Thời điểm năm Tiên Vương sắp đắc thủ, bên trong không gian phá toái phía trước truyền đến tiếng kêu như trẻ sơ sinh, chợt nhìn thấy một con rồng có bốn chân, hai cánh kim sắc lao ra.
Thể trạng con thú này không kém gì Áp Du, kim quang quanh thân càng bộc lộ ra khí tức vô cùng sắc bén!
Bọn người Tống Ngọc Bảo thấy thế nhất thời sợ hãi, làm cường giả đại vị Tiên Vương, bọn họ tự nhiên đoán ra, đầu kim sắc hung thú này chính là Nhục Thu càng thêm hiếm thấy!
Trong nháy mắt.
Năm người lại đưa ra lựa chọn chính xác, thu hồi lực lượng nhanh chóng lui lại.
Nhục Thu hú lên quái dị, hai cặp vũ dực vung mạnh, từng đạo kim sắc lưu quang nổ bắn ra!
-Không tốt!
Tống Ngọc Bảo thất kinh, dốc hết toàn lực thi triển thân pháp né tránh vô cùng chật vật.
Oanh! Oanh!
Kim sắc lưu quang vô tình nổ tung lên mặt đất, bày ra từng hố sâu, cuồng phong gào thét mang theo khí tức sắc bén.
Sau khi dư uy tác động đến, không gian bị Kim thuộc tính cường đại tê liệt ra từng vết rách.
Đám võ giả đang chạy trốn cũng gặp nạn.
Có vài chục người bị kình phong quấy rối nhất thời bị tháo thành tám khối.
Thực lực Nhục Thu phi thường cường đại, dù dư uy cũng đủ để tuỳ tiện miểu sát tiểu vị Tiên Vương.
Nhưng vào lúc này, Áp Du lần nữa giơ lên chân, đột nhiên đạp hướng về đám võ giả đang chạy trốn.
Một chân đi xuống lại chết một mảng lớn.
Trừ phi cường giả cấp đại vị Tiên Vương, còn lại thì chỉ có chết thảm mà không chút kháng cự khi đối mặt với Áp Du và Nhục Thu.
Oanh!
Thiên địa chấn động, bạo hưởng vang liên tiếp không ngừng.
Trong khoảng thời gian ngắn, khu vực cự thạch san sát hóa thành hư vô, trên mặt đất phủ đầy vô số dấu chân to lớn.
Hơn ba trăm võ giả lòng mang ý đồ xấu đã vẫn lạc hơn hai trăm, người còn sống, cảnh giới đều đạt đến đỉnh phong tiểu vị Tiên Vương.
Đương nhiên, lúc này bọn họ đã sợ run lẩy bẩy.
Bởi vì đối mặt với Tiên thú cấp đại vị Tiên Vương, sau cùng vẫn là chết.
-Áp Du!
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
-Phong tỏa hết những người này cho ta.
-Tuân mệnh, chủ nhân!
Con ngươi to lớn của Áp Du lấp lóe tia sáng, không gian thuộc tính bạo phát cấp tốc hóa thành lục diện kết giới, ầm vang rơi trên đầu võ giả đang chạy trốn, triệt để phong tỏa.
-Xong!
Đám võ giả bị vây bên trong không gian kết giới, mặt xám như tro, bất lực co quắp.
Khống chế xong những tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong, ánh mắt Vân Phi Dương nhìn về phía bọn người Tống Ngọc Bảo, thản nhiên nói.
-Đến phiên các ngươi.
-…
Khóe miệng năm tên đại vị Tiên Vương hơi rút.
Thời điểm Áp Du oanh sát rất nhiều võ giả, bọn họ vốn có thể chạy trốn nhưng lại không ai dám động bởi vì Nhục Thu đã khóa chặt mình.
Nói thật, cả năm đại vị Tiên Vương đều không có tự tin đánh nổi Áp Du và Nhục Thu.
-Các ngươi năm người đánh hai khế ước thú của ta, không thiệt thòi nhỉ?
Vân Phi Dương cười nói.
Nếu như đổi lại hai đại vị Tiên Vương, năm đánh hai tuyệt không ăn thiệt thòi.
Nhưng Áp Du và Nhục Thu đều là Tiên thú cực hiếm, mà lại nhìn khí tức phát ra có thể thấy, thực lực chúng đều cao hơn năm đại vị Tiên Vương.
Nếu muốn đánh nhau, năm người thật không có nắm chắc phần thắng.
Huống hồ Vân Phi Dương cũng không yếu.
Nếu như hắn lại tham dự, năm đánh ba lại càng không hi vọng.
-Vân thiếu hiệp.
Tống Ngọc Bảo miễn cưỡng cười nói.
-Người ngăn đón ngươi đều chết sạch, ngươi bây giờ có thể rời đi.
Đây là chịu thua, không muốn lấy Tiên Đế lưu quang nữa.
Vân Phi Dương cười nói.
-Ta đã nói qua, tất cả kẻ ở chỗ này đều phả xuống địa ngục, bao gồm cả ngươi và bốn người khác.
Năm đại vị Tiên Vương lúc trước phong độ bay lên.
Khi mình lấy ra hai khế ước thú mạnh hơn thì bắt đầu giả vờ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, có thể sao?
-Vân thiếu hiệp.
Tống Ngọc Bảo ngưng trọng nói.
-Áp Du và Nhục Thu tuy cường hãn nhưng muốn đánh nhau thật, sợ rằng sẽ lưỡng bại câu thương.
-Không có việc gì.
Vân Phi Dương nói.
-Lão tử chơi đến cùng.
Hắn chơi đến cùng, nhưng năm đại vị Tiên Vương ở hiện trường không chơi nổi.
Bởi vì một khi cảnh giới của bọn họ mà bị thương nặng, điều dưỡng cũng phải cần một đoạn thời gian dài đằng đẵng.
Trong thời gian này, nếu như gặp phải cừu gia, không cẩn thận gặp chuyện ngoài ý muốn, vậy bi kịch.
Nói thật, đẳng cấp càng cao, trừ phi thù không đợi trời chung, các cường giả sẽ rất ít liều ngươi chết ta sống.
-Vân thiếu hiệp.
Tống Ngọc Bảo nói.
-Thật muốn chơi đến cùng?Một đám người mang ý xấu tập hợp cùng một chỗ, muốn đánh chủ ý lên Tiên Đế lưu quang của ta, hiện tại hỏi lại thật muốn chơi đến cùng?
Quả nhiên có khối người không biết xấu hổ hơn Vân Đại Tiện Thần.
-Không chơi cũng được.
Vân Phi Dương nói.
-Giao linh hồn bổn nguyên các ngươi ra, an tâm làm tôi tớ của ta, còn về Tiên Đế lưu quang thì đừng nghĩ nữa.
Tống Ngọc Bảo lạnh lùng nói.
-Chư vị, người này đã dồn ép không tha, không bằng chúng ta đồng loạt ra tay giải quyết hắn.
-Tốt!
Bốn đại vị Tiên Vương đồng ý.
Lúc này, một người trong bọn họ đều rất khó chống lại hai Tiên thú, liên thủ lại thì vẫn có cơ hội.
-Áp Du, Nhục Thu.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng phất tay, ra lệnh.
-Giết chết năm người này, nhớ kỹ, toàn thây.
-Tuân mệnh, chủ nhân!
Hai thú đồng thanh đáp.
Ánh mắt Áp Du lấp lóe tia sáng, không gian thuộc tính khủng bố bạo phát trong nháy mắt hình thành không gian kết giới, phong tỏa ngàn trượng.
-Hô hô hô ——
Nhục Thu bạo phát Kim thuộc tính trong nháy mắt hình thành cuồng phong lạnh lùng, cắt đứt hết thảy.
Bên trong phong bế không gian, hai Tiên thú cực hi hữu sắp giao thủ cùng năm đại vị Tiên Vương.
Trận chiến này vô cùng đặc sắc.
Đáng tiếc, không có người xem.
Võ giả bị phong tỏa tại một khu vực khác đang lo cho mạng mình, tự nhiên không hứng thú đi quan sát.
Đột nhiên, không gian rung chuyển rất nhỏ, Vân Phi Dương phiêu nhiên đi vào, rơi vào trước mặt mấy chục võ giả, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
Mỉm cười này vô cùng quỷ dị.
Mấy chục võ giả co quắp trên mặt đất tê cả da đầu, cảm giác không may dâng lên trong lòng.
Vân Phi Dương phất tay, lưu quang lấp lóe.
huyết sắc kỳ phiên Một tràn ngập khí tức âm trầm xuất hiện.
Trong khoảnh khắc, từng đạo lưu quang quỷ dị bay ra từ bên trong phảng phất như ma quỷ, trong nháy mắt xâm nhập vào thân thể mấy chục võ giả.
-A aaaaaaaaa……
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong không gian kết giới khiến người ta rùng mình, không rét mà run.