Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1841
Chương: Con Đường Này Không Dễ Đi
Đi qua vô số lần thất bại, Vân Phi Dương rốt cục thành công sáng tạo Thiên Địa Đạo Ý Trận cấp Đế Thành.
Đây quả thực là một việc rất thoải mái.
Phải biết, đặt mình vào tạo hóa giới chỉ thời gian gia tốc 200 lần, có trận pháp cung cấp thuộc tính, tốc độ tu luyện tất nhiên viễn siêu nội vực.
Vân Đại Tiện Thần rốt cục có thể không cần dựa vào Chân Vũ Thần Vực, tùy thời tùy chỗ tu luyện, mà khuyết điểm là không có Đạo Ý.
Vân Phi Dương hoàn toàn không để ý, bởi vì Đạo Ý có thể dùng đại lượng Tiên thạch đắp vào, mình lại có thể ngưng luyện thượng phẩm Tiên Thạch, lại có Vân Ký cửa hàng.
-Không nghĩ tới con ta phi thăng nội vực rất ngắn thế mà không chỉ là một đại vị ngưng luyện sư, còn tạo ra sản nghiệp to lớn như thế.
Thánh Dao tiên tử vui mừng không thôi.
Việc của Vân Phi Dương, nàng chỉ ngẫu nhiên biết được từ miệng Thái Vũ nhưng cả quá trình phát triển thì lại không biết.
-Mẫu thân.
Vân Phi Dương nói.
-Trời sáng ta sẽ lên đường trở về Chấn Thiên Đế Thành bố trí Thiên Địa Đạo Ý Trận.
Mẫu thân đã thấy, trận pháp cũng đã học được, lúc này hắn phải bắt đầu kế hoạch phát triển Chấn Thiên Đế Thành.
Thánh Dao tiên tử lại phản đối.
-Bố trí Thiên Địa Đạo Ý Trận cấp Đế Thành trong đây, Thiên Đạo rất khó nhìn trộm, nhưng ngoài nội vực lại tuyệt đối không thể, nếu không sẽ bị trừng phạt.
-Mẫu thân yên tâm.
Vân Phi Dương cười nói.
-Ta chỉ tiến hành cải tiến Phong Ấn Trận chắc chắn sẽ không khiến nên Thiên Đạo bất mãn.
-Ách?
Thánh Dao tiên tử kinh ngạc.
-Trận pháp Phong ấn Đế Thành vẫn tồn tại?
Theo như nàng biết, một khi Phong Ấn Trận bị giải trừ thì cần phải biến mất mới đúng, lại không biết Vân Đại Tiện Thần cưỡng ép bảo lưu.
Bên trong Đế Cung, Nam Cung Mạc Thương nói.
-Ngày mai sẽ phải đi?
-Ừm.
Vân Phi Dương nói.
-Mẫu thân của ta vừa mới khỏi, không chịu được đường xa, trước hết ở lại nơi này.
Nam Cung Mạc Thương nhìn hắn nói.
-Tin tức chàng nắm giữ Tiên Đế lưu quang đã truyền khắp nội vực, nếu như rời Cực Quang Đế Thành, sợ rằng sẽ bị một ít người có dụng ý để mắt tới.
-Có ý gì?
Vân Phi Dương cau mày.
Nam Cung Mạc Thương đáp.-Căn cứ theo quy tắc Thiên Đạo, nếu có người giết được người có Tiên Đế lưu quang thì sẽ có tư cách thay hắn tham gia Đế Vị chi tranh.
-Không phải chứ?
Vân Phi Dương trợn mắt.
Quy định gây rối như thế, không phải đẩy võ giả nắm giữ Tiên Đế lưu quang vào trong hiểm cảnh?
Vân Đại Tiện Thần không chút hoài nghi, từ xưa đến nay, trước khi Đế Vị chi tranh bắt đầu, có rất nhiều người có tư cách chết thảm trong tay người không có tư cách.
Không sai, có rất nhiều!
Mỗi lần Thiên Đạo mở ra Đế Vị chi tranh, không chỉ có chiến đấu để tìm ra một Tiên Đế, càng nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Nam Cung Mạc Thương nói.
-Muốn ngồi lên Đế Vị, không chỉ trăm năm sau đối mặt với các đối thủ cạnh tranh, còn phải thường xuyên đề phòng những kẻ có ác ý muốn cướp đoạt tư cách.
-Con đường này…
Nàng nghĩ một lát, chân thành nói.
-Không dễ đi.
Vân Phi Dương cười nói.
-Đường càng gian nan, Vân Phi Dương ta càng thích đi, bởi vì như thế mới kích thích, mới có tính khiêu chiến.
Đã từng là Chiến Thần, tính cách kiệt ngao bất thuần, há sợ hãi người khác cướp đoạt.
Nam Cung Mạc Thương lắc đầu.
-Chàng có thể một mực tu hành ở Bắc Vực, có ta ở đây không ai dám đánh chủ ý đến chàng.
Vân Phi Dương nói.
-Không trải qua sinh tử ma luyện, bông hoa trưởng thành trong nhà ấm không đáng giá.
Nam Cung Mạc Thương trầm mặc.
Đúng vậy, Bắc Vực có thể bảo vệ hắn an toàn nhưng một cường giả chân chính nào sinh ra không phải trải qua vô số nghịch cảnh.
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương chuẩn bị đi.
Mẫu thân hắn đưa tới cửa, không phiền chán dặn dò hắn trên đường chú ý an toàn, chớ có gây chuyện thị phi.
Có người chí thân quan tâm, hắn cảm thấy rất ấm áp.
-Mẫu thân.
Vân Phi Dương cười nói.
-Chờ ta phát triển Chấn Thiên Đế Thành lớn mạnh sẽ đến đón người trở về.
-Ừm.
Thánh Dao tiên tử hiền lành cười đáp.
Vân Phi Dương phất phất tay.
-Hài nhi đi đây.
Nói xong, bay lên bầu trời, trước khi sắp rời Đế Thành, quay lại nhìn về phía đại điện Đế Cung.
Nam Cung Mạc Thương đứng ngoài điện, nhìn bóng người dần dần biến mất, nỉ non.
-Từ biệt hôm nay, sợ rất lâu mới có thể gặp lại.
Bầu trời Bắc Vực.
Vân Phi Dương lấy Thất Thải Lưu Vân Xa để Thương Vân Bạch Long kéo hóa thành một đạo lưu quang bảy màu bay nhanh.
Thông Thiên Xà từ ống tay áo thò đầu ra, nói.
-Bắc Vực cũng không có khí tức Tiên Vương tàn quyển.
Vân Phi Dương nói.
-Bố trí Thiên Địa Đạo Ý Trận ở Chấn Thiên Đế Thành xong ta sẽ tiến về vực khác tìm kiếm.
Phi thăng lên đây, hắn đi qua Tây Nam Vực, đi qua Đông Vực, đi qua Trung Ương Vực cũng đi qua Bắc Vực, mà Nam Vực, nơi Đông Nam Vực này, còn chưa bước chân qua.
-Mà Hồng Uy Tiên Đế có lẽ có Tiên Vương tàn quyển, đến lúc đó nhất định phải đoạt tới tay.
Thông Thiên Xà nói.
Vân Phi Dương thu hoạch được tứ đoạn Đạo Hóa Kinh khẩu quyết, nhưng bí tịch chỉ có ba quyển, bởi vì một khẩu quyết khác biến hóa ra từ Tứ Môn Kinh.
-Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói.
-Ta sẽ.
Hồng Uy Tiên Đế năm lần bảy lượt truy sát mình, coi như không có tiên Vương tàn quyển, hắn cũng sẽ đi tìm đối phương.
Trung Ương Vực.
Một khu vực nào đó, phía sau cự thạch có mấy trăm võ giả đang ẩn nấp, cảnh giới bọn họ đều đạt đến tiểu vị Tiên Vương, thậm chí bên trong còn có mấy người đại vị Tiên Vương.
Mọi người ăn mặc khác biệt, hiển nhiên cũng không phải cùng một đám, bây giờ tụ tập nơi đây, quả thực quỷ dị.
-Lão đại.
Một tên võ giả suy nhược đè ép thanh âm hỏi.
-Vân Phi Dương sẽ trở về?
-Nói nhảm.
Võ giả gọi lão đại nói.
-Tin tức hắn rời Cực Quang Đế Thành trở về Bắc Trung Ương Vực đã sớm truyền ra, sao lại giả được.
Tên võ giả suy nhược lo lắng nói.
-Ta nghe nói Vân Phi Dương từng giao thủ cùng một tên khác có Tiên Đế lưu quang bên ngoài Đế Thành, thực lực phi thường cường đại, chúng ta có thể giết chết hắn?
-Cắt.
Lão đại võ giả khinh thường nói.
-Đây đơn giản là truyền ngôn khó tránh khỏi có chút khuếch đại, lão tử không tin hắn vừa đột phá tiểu vị Tiên Vương đã có thực lực so với đại vị tiên Vương.
-Dù thật thì đối mặt nhiều người như vậy, hắn lại có thể chống đỡ?
-Đúng thế.
Tên võ giả suy nhược yên lòng.
-Tuy nhiên….
Lão đại võ giả quét qua mọi người bên trong núi đá, cau mày nói.
-Nhiều người muốn giết Vân Phi Dương như vậy, ta muốn cướp đoạt tư cách tham gia Đế Vị chi tranh của hắn, chỉ sợ rất khó.
Võ giả suy nhược cười nói.
-Đến lúc đó đồng loạt ra tay, tràng diện sẽ rất hỗn loạn, có lẽ lão đại có vận khí tốt giết hắn trước một bước.
-Có đạo lý.
Ánh mắt lão đại nóng rực.
Đương nhiên, hắn cũng biết, hiện tại có rất nhiều sự cạnh tranh nhưng ít ra còn có cơ hội.
Nếu như một khi nắm giữ Tiên Đế lưu quang, không chỉ có tư cách tham dự Đế Vị chi chiến, mà tu luyện và lĩnh ngộ đạo ý cũng có được trợ giúp cực lớn!