Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1836
Chương: Không Phân Thắng Thua
Bên trong Đế Cung.
Nhìn thấy Vân Phi Dương bị thương vai trái, máu tươi chảy xuôi, Nam Cung Mạc Thương lắc đầu.
-Vẫn bị ép một bậc.
Kết quả này, nàng đã đoán được.
Dù sao, thực lực Lão Tử Bất Bại đã đạt đến tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong.
Huống hồ, thực lực kẻ này cũng yêu nghiệt hơn so với cùng cảnh giới, Vân Phi Dương hiện tại đối mặt hắn có chút miễn cưỡng.
-Trận chiến này có lẽ làm cho hắn hiểu được mình nhỏ yếu như thế nào, từ đó cố gắng mà tu luyện.
Nam Cung Mạc Thương nỉ non.
Dưới cái nhìn của nàng, Vân Phi Dương quá phách lối, quá ngạo mạn, ăn quả đắng chưa chắc không phải chuyện tốt, chí ít làm cho hắn hiểu được thực lực bản thân chưa đủ.
Nhưng.
Nữ nhân này xem thường Vân Phi Dương.
Giờ phút này hắn tuy bị thương, tuy vừa rồi giao đấu bị rơi xuống thế hạ phong, nhưng khóe miệng lại hiện ra mỉm cười.
Nam Cung Mạc Thương ngạc nhiên.
-Hắn đang cười?
Vù vù!
Đột nhiên, sợi tóc Vân Phi Dương từ màu đen chuyển hóa thành màu tím, mở ra Chiến Thần Hồn Thể đệ nhị biến – Tử Khí Đông Lai.
-Ừm?
Lão Tử Bất Bại khẽ nhíu mày.
Trong lúc này hắn cảm nhận được thực lực đối phương hiện tăng lên rất nhanh.
Xoát!
Vân Phi Dương vung kiếm lên, nói.
-Khiến cho ta nghiêm túc, thực lực của ngươi cũng rất không tệ.
Khóe miệng mọi người co giật.
Tuy rằng không biết tại sao tóc tên kia thay đổi màu sắc, nhưng mới vừa rồi bị người ta treo lên đánh, tại sao còn có thể biểu hiện kêu ngạo như vậy.
Bọn họ cũng không biết, Vân Phi Dương ngạo nghễ thâm nhập cốt tủy, dù đối mặt với đối thủ càng mạnh, dù bị ngược thương tích đầy mình, thủy chung đều sẽ ngạo.
-Vận dụng át chủ bài?
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
Xoát!
Vừa dứt lời, không gian đột nhiên vặn vẹo, Vân Phi Dương trong phút chốc xuất hiện trước mặt hắn, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đột nhiên chém tới.
Một kích này không hình thành kiếm khí, mà chém xuống chính diện nhưng kiếm ý và Đạo Ý lại dị thường kinh khủng!
Sắc mặt Lão Tử Bất Bại thay đổi, nhanh tay giơ huyết kiếm đón đỡ.Oanh!
Cuối cùng, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trảm lên huyết kiếm, trong nháy mắt hai loại vũ khí phẩm chất cực cao va chạm nhau xuất hiện khí lãng ngập trời mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
Lão Tử Bất Bại tiếp nhận năng lượng khổng lồ, thân thể lún vào bùn đất ba xích.
Xoát!
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương rút kiếm, hai tay giữ tại trên chuôi kiếm đột nhiên lần nữa chém xuống.
Oanh!
Lại thêm một tiếng binh khí va chạm, khí tức mãnh liệt bạo phát, thân thể Lão Tử Bất Bại lần nữa bị thương không ít.
Hai lần công kích, hai lần bạo phát năng lượng đều cực mạnh, tràn ngập kiếm ý, điên cuồng quấy rối lấy không gian.
-Năng lực tên này chí ít đề bạt năm thành so với lúc trước!
Nam Cung Mạc Thương ngạc nhiên.
-Hô!
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương lần nữa cầm kiếm chém xuống.
Sắc mặt Lão Tử Bất Bại rất khó coi, lại không thể ngồi chờ chết, khí thế bỗng nhiên bạo phát, lấy tốc độ cực nhanh biến mất khỏi chỗ đang đứng.
Oanh!
Vân Phi Dương đánh hụt, trảm lên mặt đất, trong nháy mắt hình thành một rãnh rất sâu, rất dài.
Ba lần xuất thủ, mảy may không có kiếm khí bạo phát.
Nhưng võ giả Đế Thành từ xa quan chiến cũng bị rung động thật sâu.
Bọn họ có thể cảm giác được mỗi một kiếm của Vân Phi Dương đều ẩn chứa không chỉ có kiếm ý cực cao, mà lực lượng cũng cực mạnh!
Đăng đăng đăng!
Lão Tử Bất Bại chật vật bay thấp, thân thể lui nhanh không thôi.
Mà sau khi đứng vững, sắc mặt lại dị thường khó coi, bàn tay cầm kiếm càng hiện lên cảm giác chết lặng.
Được Chiến Thần Hồn Thể nhị biến gia trì, lực lượng Vân Phi Dương đề bạt cực cao, hắn ngạnh kháng hai kiếm, vẫn có chút miễn cưỡng, nếu như vừa rồi đón thêm kiếm thứ ba, chỉ sợ cầm không nổi kiếm mình nữa.
Lão Tử Bất Bại nói.
-Ta đã xem thường ngươi.
Mọi người sụp đổ.
Hai người này đều có thể giả vờ như nhau.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Lão Tử Bất Bại lăng không bay lên, huyết kiếm trong tay đột nhiên vung chặt hình thành một đạo huyết sắc kiếm khí cường thế hơn so với lúc trước.
Xoát!
Xoát!
Trong khoảnh khắc, liên trảm thêm hai kiếm.
Vù vù!
Ba đạo huyết sắc kiếm khí trọng điệp mà tới phảng phất như hóa thành ba cỗ thủy triều to lớn.
-Đây là…
Có người cả kinh hô.
-Nộ Hải Tam Trọng Trảm!
Đám người quá sợ hãi.
Nam Cung Mạc Thương cau mày nói.
-Không nghĩ đến người này vậy mà tu luyện kiếm kỹ cổ lão như thế.
Nộ Hải Tam Trọng Trảm,đản sinh hơn mười vạn năm trước, một trong vũ kỹ phi thường cổ lão, nghe nói, cường giả sáng tạo kỹ này là cường giả cấp Tiên Đế cả đời tu kiếm.
-Ừm?
Nhìn lấy tam trọng kiếm khí như sóng biển đánh tới, Vân Phi Dương cũng ý thức được không ổn, lúc này thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, phóng ra một bước, đột nhiên oanh ra ba quyền!
Bành! Bành! Bành!
Ba đạo quyền ấn ẩn chứa chí cường lôi điện bỗng nhiên thành hình như mãnh hổ nghênh đón.
-Bôn Lôi Quyền?
Nam Cung Mạc Thương kinh ngạc hô.
-Hắn nhanh như vậy đã lĩnh ngộ đến cực hạn?
Lúc trước tại Hoa Nguyệt Vương thành, Vân Đại Tiện Thần hóa thân thành một tán tu lang thang tham gia đấu giá, Nam Cung Mạc Thương đã sớm biết.
Tính toán thời gian cũng không bao lâu, nhanh như vậy đã tu luyện đến cực hạn, thực quá yêu nghiệt!
Vù vù!
Ba đạo Lôi hệ quyền ấn nghênh đón ba đạo huyết sắc kiếm khí, khí thế đều dị thường kinh khủng, rung động thiên địa, rung động nhân tâm.
Oanh!
Oanh! Oanh!
Trong khoảnh khắc, quyền ấn và kiếm khí giữa không trung liên tiếp chạm vào nhau, năng lượng táo bạo điên cuồng tràn ngập hình thành từng đạo liên y sóng năng lượng.
-Không tốt!
-Mau bỏ đi lui!
Liên y cuốn tới, võ giả Đế Thành kinh biến chạy trốn.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Hưu ——
Liên y ẩn chứa kiếm ý và Lôi hệ táo bạo trong nháy mắt bay vút khiến cho rất nhiều võ giả huyết dịch sôi trào, sắc mặt dị thường khó coi.
Phốc!
Phốc!
Mấy chục võ giả cảnh giới thấp cuối cùng nhịn không được, nhao nhao thổ huyết ra, ánh mắt hiện ra vẻ hãi nhiên.
May mà khoảng cách đủ xa, nếu như gần thêm chút nữa, sợ rằng bọn họ không chỉ thổ huyết đơn giản.
Nam Cung Mạc Thương không rảnh để ý đám võ giả đang thổ huyết, ánh mắt thủy chung không rời Vân Phi Dương, chỉ thấy tên kia vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
Có thể thấy được lần đối kháng này lại bị thương.
Phốc!
Đúng vào lúc này, Lão Tử Bất Bại đứng đối diện Vân Phi Dương không thể ngăn chặn huyết dịch lăn lộn bên trong thân thể, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng tái nhợt.
-Không phân thắng thua.
Nam Cung Mạc Thương thì thầm.
Hai người trong khoảng thời gian ngắn, giao thủ không ít lần, trình diễn chiến đấu có thể so với cấp đại vị Tiên Vương, nhưng cả hai đều thổ huyết bị thương.
Xoát!
Lão Tử Bất Bại vung huyết kiếm, trong ánh mắt lấp lóe tia lạnh lùng.
Vân Phi Dương cũng giơ lên Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, thần sắc dị thường nghiêm túc.
Vù vù ——
Không khí bốn phía ẩn chứa kiếm ý khủng bố, báo trước hai người tiếp tục chiến đấu, sẽ càng thêm kịch liệt và rung động!
Nhưng.
Còn chưa xuất thủ.
Âm thanh Nam Cung Mạc Thương truyền đến.
-Khu vực của Bản Đế cũng không thể để hai người các ngươi tùy ý làm ẩu.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Nữ nhân này đột nhiên nói chuyện, chẳng lẽ muốn ngăn cản mình và tên kia?
Lão Tử Bất Bại thu hồi huyết kiếm, thản nhiên nói.
-Vân Phi Dương, trăm năm sau Đế Vị chiến đấu, ngươi và ta lại quyết một trận thắng thua.
Dứt lời, quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong mưa.