Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1835
Chương: Không Gì Hơn Cái Này
Võ giả Cực Quang Đế Thành rõ ràng nghe được ngoài thành có tiếng binh khí va chạm kịch liệt, đồng thời cảm nhận được một đạo kiếm ý táo bạo cuồn cuộn tràn ngập mà đến.
Bọn họ rất khiếp sợ.
Phải biết, bên trong Đế Thành có trận pháp bao phủ.
Tuy âm thanh có thể truyền tới nhưng kiếm ý cần phải bị cản bên ngoài mới đúng.
-Chậc chậc.
Nam Cung Mạc Thương đứng trong Đế Cung, sợ hãi than.
-Kiếm ý hai người này mạnh thế, vậy mà có thể thẩm thấu vào trận pháp Bản Đế bố trí.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, trận pháp Cực Quang Đế Thành đều ở vào trạng thái nửa khép nửa mở, nếu như mở ra Cực Quang đại trận, hình thành phòng ngự mạnh nhất, kiếm ý không thể nào truyền vào.
Xoát!
Xoát!
Rất nhiều võ giả nhao nhao ra khỏi thành.
Rất nhanh đã nhìn thấy, bên ngoài mấy chục dặm, có hai đạo quang ảnh xuyên tới xuyên lui giữa không trung.
Một khu vực nhỏ đan xen kiếm ý cường liệt, hoa cỏ cây cối hóa thành tro tàn, trên mảnh đất không còn một ngọn cỏ.
-Người nào đang giao thủ?
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy từng đạo kiếm khí lấp lóe, lần lượt va chạm, lại không cách nào thấy rõ quang ảnh, bởi vì tốc độ quá nhanh!
Oanh! Oanh!
Hai đạo quang ảnh không ngừng đập vào, không đoạn giao tay, kiếm ý táo bạo điên cuồng tràn ngập, không gian bốn phía vỡ vụn đại diện tích.
Tê!
Mọi người hít một hơi lãnh khí.
Giờ phút này bọn họ đã ý thức được, hai người đang giao thủ lý giải kiếm đạo tuyệt đối phi thường khủng bố!
Oanh!
Lại thêm một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến.
Mà sau khi va chạm, hai đạo quang ảnh rốt cục dừng lại, cách nhau trăm trượng.
Như thế, võ giả Đế Thành mới thấy rõ, đứng bên trái là một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn uy vũ.
-Vân Phi Dương!
Có người hoảng sợ hô.
-Ngọa tào.
-Nguyên lai tên này đang giao đấu cùng người khác.
-Khó trách cách Đế Thành gần như vậy, Tiên Đế đại nhân không có xuất thủ ngăn cản.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Khi đang nói chuyện, bọn họ lại nhìn phía bên người phải kia, đầu đội mũ rộng vành, hắc y, cầm trong tay huyết kiếm, một bộ dáng rất thần bí.
-Hắnlà ai?
-Khí tức phát ra thật đáng sợ!
Mọi người không biết Lão Tử Bất Bại, nhưng có thể dựa vào khí tức thấu phát mà nhìn ra, không chút nào kém hơn phu quân của Cực Quang Tiên Đế.
Khu vực giao chiến.
Lão Tử Bất Bại đứng trên mặt đất, nhẹ nhàng phất tay, vứt bỏ mũ rộng vành và áo khoác, thản nhiên nói.
-Thực lực ngươi không tệ, đáng giá để ta nghiêm túc đối đãi.
-Thật sao?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười một tiếng.
Khi đang nói chuyện, vén ống tay áo lên.
Bởi vậy có thể thấy, hai người vừa rồi giao thủ đơn giản là đang làm nóng người và thăm dò.
Võ giả Đế Thành thì khịt mũi coi thường, cho rằng hai tên gia hỏa thực quá trang bức.
Một người tiêu sái vứt bỏ mũ rộng vành và áo ngoài, một người vuốt vuốt ống tay áo, biểu hiện rất lạnh nhạt, quả nhiên trang bức đến cực hạn.
Nhưng.
Bọn họ có tư cách trang bức.
Bởi vì…
Lão Tử Bất Bại nhún người nhảy lên, huyết kiếm màu đỏ xẹt qua hư không, đột nhiên chặt xuống.
Vù vù!
Trong khoảnh khắc, một đạo huyết sắc kiếm khí cự đại ngưng tụ mang theo sát phạt chi khí cực kỳ kinh khủng cuốn tới.
Một kiếm này, rất mạnh.
Mạnh đến nổi những nơi đi qua, không gian đột nhiên vỡ nất, hiện ra khe nứt sâu xa, phảng phất như chém nát thiên địa!
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Võ giả Đế thành cứng miệng.
Một kiếm này của Lão Tử Bất Bại để bọn hắn biết khủng bố là như thế nào, chỉ bằng vào kiếm ý ngoại phóng đã cho bọn hắn một loại cảm giác tử vong khi đặt mình vào địa ngục.
-Kiếm ý thật mạnh!
Liễu mi Nam Cung Mạc Thương nhíu chặt.
Nàng có thể phán đoán ra, uy lực một kiếm này của Lão Tử Bất Bại tuyệt đối có thể so với kiếm đạo cường giả cấp đại vị Tiên Vương vững chắc kỳ.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương cũng lăng không bay lên, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay lấp lóe tia sáng chói mắt, tiếp theo trảm một kiếm.
Vù vù!
Một đạo kiếm khí như cự long xuất hiện trong hư không, gào thét đập tới, những nơi đi qua, không gian bị xé rách.
-Trời ạ!
-Kiếm khí Vân Phi Dương cũng không yếu!
Rất nhiều võ giả khiếp sợ không thôi.
Bất kỳ một cường giả tiểu vị Tiên Vương nào ở hiện trường nhìn thấy hai đạo kiếm khí, cảm nhận được kiếm ý khủng bố như thế đều tự nhận khó có thể chống lại!
Chênh lệch quá lớn.
Hai người bạo phát kiếm khí hoàn toàn siêu việt tầng thứ tiểu vị Tiên Vương!
Vù vù!
ế ế ế ểHai đạo kiếm khí từ hai bên trái phải gào thét mà đến, mang theo kiếm ý, mang theo lực lượng, có thể nói hủy thiên diệt địa.
Ai mạnh hơn?
Dù Nam Cung Mạc Thương cũng vô pháp đoán ra, chỉ có qua sát sau khi va chạm mới có thể rõ ràng.
Oanh!
Cuối cùng, trong khi vạn chúng chú mục, hai đạo kiếm khí táo bạo kinh khủng hung hăng đụng vào nhau, đầu tiên sinh ra hào quang loá mắt, ngay sau đó vang lên tiếng nổ chấn thiên động địa.
Võ giả chỉ có cảnh giới Tiên Nhân nghe âm thanh, máu trong cơ thể sôi trào, kém chút không ngăn chặn được mà phun máu.
-Thật đáng sợ!
-Đây quả thực là chiến đấu cấp đại vị Tiên Vương!
Rất nhiều võ giả bị rung động thật sâu.
Nhưng cố gắng đè ép huyết dịch lăn lộn, nhìn không chuyển mắt về khu vực giao chiến.
Nơi đó tiếp nhận hai đạo kiếm khí nổ tung, không gian sớm đã đổ sụp, loạn lưu cùng kiếm ý lạnh lùng dung hợp lại cùng nhau, vô tình quấy rối bốn phía.
Chỉ hai đạo kiếm khí chạm vào nhau đã tạo thành phá hư gần ngàn trượng, uy lực khủng bố đến mức nào thì có thể nghĩ.
Phốc!
Vân Phi Dương đứng bên trái phun ra một ngụm máu tươi, tay cầm kiếm khẽ run.
-Vân Phi Dương.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
-Ngươi, không gì hơn cái này.
Người này nhìn qua một chút đều không có việc gì.
-Phi.
Vân Phi Dương nhổ ra vết máu trong miệng, nhếch miệng cười nói.
-Ta lần đầu tiên đụng phải võ giả có thể ép ta một bậc trên kiếm đạo.
Câu nói này không khó nghe ra, đối kháng vừa mới, hắn rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.
Xác thực.
Từ khi tu luyện kiếm đạo đến nay.
Trừ tư cường giả cách trưởng bối, Vân Phi Dương lần đầu tiên bị võ giả cùng tuổi lấy kiếm đạo áp chế.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
-Ta cũng lần đầu tiên đụng phải kẻ có thể tiếp được Thị Huyết Kiếm khí mà chỉ thổ huyết.
Câu nói này rất ngông cuồng.
Nhưng có thể đánh Vân Phi Dương chấn động đến thổ huyết, hắn có tư cách cuồng, có tư cách phách lối.
-Tiếp xuống.
Lão Tử Bất Bại nhẹ nhàng nâng kiếm lên, lạnh lùng nói.
-Một kiếm này tất đòi mạng ngươi.
-Muốn giết ta?
Vân Phi Dương cười ngạo nghễ, nói.
-Ngươi có năng lực như thế sao?
Xoát!
Vừa dứt lời, thân hình Lão Tử Bất Bại lóe lên xuất hiện phía trên hắn, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, kiếm khí màu đỏ nổ bắn mà ra.
Nhắc tới cũng kỳ.
Một kiếm này bình thản tự nhiên, chẳng những không có thấu phát kiếm ý, thậm chí không có quấy nhiễu không gian.
-Không tốt!
Vân Phi Dương kinh biến.
Trong thời gian nhanh nhất, hắn giẫm lên Thiên Túng Bộ, lui nhanh về sau.
Nói thật, phản ứng rất nhanh.
Nhưng khi Vân Phi Dương vừa nghiêng người né ra, kiếm quang bình thản tự nhiên lại càng nhanh chém xuống.
Oanh!
Kiếm quang đỏ ngầu oanh lên mặt đất hình thành một đầu kiếm ngân sâu xa, kiếm ý táo bạo tràn ngập.
Ào ào!
Vai trái Vân Phi Dương hiện ra vết kiếm, máu tươi phun trào.
Kiếm khí vừa rồi đánh tới, mặc dù hắn ra sức tránh né trong thời gian nhanh nhất, nhưng vẫn không thể nào tránh việc bị đánh trúng, cũng may chỉ thương da thịt, không có gì đáng ngại.
-Mẹ.
Ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe lửa giận.
Trước bị một kiếm chấn động thổ huyết, bây giờ lại bị quẹt thương vai trái, từ khi phi thăng Chân Vũ Thần Vực đến nay, còn chưa từng chật vật như thế.