Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1837
Chương: Mẹ Con Đoàn Tụ
Sau khi Lão Tử Bất Bại rời đi.
Thiên địa tràn ngập sát khí, kiếm ý lạnh lùng cũng yếu đi không ít.
Mây đen ngưng tụ trên bầu trời cũng chậm rãi tiêu tán, trời trong gió nhẹ trở về như chưa có chuyện gì.
-Hô!
Vân Phi Dương phun một ngụm khí, hai tay rủ xuống, cảm giác suy yếu mãnh liệt hiện lên.
Vừa rồi giao thủ ngắn ngủi, bạo phát và tiêu hao năng lượng chẳng khác nào một trận ác chiến kịch liệt, thật sự quá mệt mỏi.
-Đây chính là địch nhân vốn có của ta?
Vân Phi Dương cau mày.
-Quả thật rất mạnh.
Vân Đại Tiện Thần trải qua vô số ác chiến lớn nhỏ, nhưng lúc đối mặt Lão Tử Bất Bại lại dâng lên cảm giác lực bất tòng tâm.
Hưu!
Đúng vào lúc này, Nam Cung Mạc Thương xuất hiện trước mặt hắn, nói.
-Chàng không sao chứ?
Vân Phi Dương cười nói.
-Nàng lo lắng chúng ta đánh nhau sẽ tác động đến Cực Quang Đế Thành?
-Không phải.
Nam Cung Mạc Thương nhìn hắn, nói.
-Ta lo chàng sẽ bị hắn đánh trọng thương.
Vân Phi Dương đắng chát cười một tiếng.
Đúng thế.
Nếu như nữ nhân này không ngăn cản, tiếp tục đánh nữa, kết quả khẳng định, mình sẽ bị trọng thương.
-Đương nhiên.
Nam Cung Mạc Thương cười nói.
-Kết cục tên kia cũng sẽ bị trọng thương.
Nàng không phải đang an ủi Vân Phi Dương, mà căn cứ vào giao thủ vừa rồi để phán đoán, nếu như bọn hắn tiếp tục đánh nữa, khẳng định lưỡng bại câu thương.
Đã như vậy, cần gì phải lại đánh tiếp.
Cho nên, Nam Cung Mạc Thương lên tiếng ngăn cản hai người.
Lão Tử Bất Bại hình như cũng biết nếu đấu tiếp cũng không có lợi cho hắn, cho nên thuận thế mà xuống thu kiếm rời đi.
Người được thiên mệnh chọn và người mà thiên mệnh không lường được gặp nhau giao chiến, kết thúc không phân thắng thua.
Mấy ngày kế tiếp.
Bên trong Đế Thành đều đang nghị luận về trận kia giao chiến kia, rồi nghị luận về hai người đó.
-Nam tử thần bí kia có kiếm đạo mạnh hơn Vân Phi Dương, nhưng khi Vân Phi Dương thay đổi màu tóc, lực lượng lại mạnh hơn hắn.
-Chậc chậc, trẻ tuổi như vậy, thực lực lại có thể so với đại vị Tiên Vương, quả nhiên hậu sinh khả uý!
-Người thần bí trước khi đi từng nói qua trăm năm sau Tiên Đế chiến đấu, lại quyết thắng thua, nói cách khác bọn họ đều nắm giữ Tiên Đế lưu quang!
-Thiên địa tác động, bên trong Đế Cung có lưu quang bảy màu tuôn ra, nhất định là của Vân Phi Dương!
Nghị luận đến chỗ này, võ giả bên trong Đế Thành càng thêm chấn kinh.
Đồng thời vô cùng chờ mong, trăm năm sau Đế Vị chi chiến, Vân Phi Dương và thần bí nhân kia giao thủ lần nữa, nhất định có thể trình diễn chiến đấu càng đặc sắc!
Sau khi đanh một trận ngoài Đế Thành, Vân Phi Dương dung nhập vào tạo hóa giới chỉ, trải qua hai năm tu dưỡng, giảm đi tác dụng phụ thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến.
Chỉ là, mỗi lần nhớ tới cảnh giao thủ cùng Lão Tử Bất Bại, suy nghĩ muốn mạnh lên càng thêm cường đại.
Trận giao phong ngắn ngủi kia nhìn như không phân thắng thua nhưng Vân Phi Dương biết, mình vẫn bị ép một bậc, về sau dựa vào Chiến Thần Hồn Thể đệ nhị biến mới san đều tỉ số.
Trái lại, đối phương trừ thi triển kiếm kỹ cường đại một lần thì không có dùng qua át chủ bài.
-Vẫn quá yếu!
Vân Phi Dương nắm chặt song quyền, ánh mắt lóe ra vẻ không cam lòng.
-Đừng nhụt chí.
Tiểu Tiện Tiện an ủi.
-Khoảng cách Đế Vị chi tranh còn trăm năm, chàng có thời gian tu luyện đến cảnh giới cao hơn tên kia.
-Không sai.
Vân Phi Dương nói.
-Còn có thời gian.
Sau đó, hắn tiếp tục chờ đợi mẫu thân xuất quan, cũng bắt đầu tu luyện bước đầu tiên.
Tu luyện thế nào?
Mỗi ngày uống nước hồ trong tạo hóa giới chỉ.
Hiện tại Vân Phi Dương biết, trong hồ nước ẩn chứa năng lượng đặc thù cũng là Canh Kim thuộc tính.
Đừng nói võ giả, dù người bình thường, mỗi ngày uống loại nước ẩn chứa Canh Kim, thân thể và lực lượng thuần túy đều sẽ được đề cao.
Một tháng sau.
Vân Phi Dương xếp bằng bên hồ, yên lặng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết cùng Đạo Hóa Kinh để chúng vận chuyển năng lượng đặc thù bên trong hồ nước, hấp thu càng nhanh.
Trong khoảng thời gian này, hắn mỗi ngày cố định uống năm bát hồ nước, thực lực thân thể tăng lên rõ ràng.
Đáng tiếc là.
Mỗi ngày chỉ có thể uống năm bát, uống nhiều cũng không tăng thêm.
Điều này đã rất không tệ, phải biết, bọn dã nhân kia uống nước hồ lâu nay mỗi ngày chỉ có thể hấp thu năng lượng của một bát thôi.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Vân Phi Dương một mực ở trong tạo hóa giới chỉ, một mực uống nước Canh Kim, uống đến mười năm mới khiên nhục thân chi lực tăng lên đến cực hạn.
Xoát!
Một ngày nào đó, hắn đứng bên trong không gian, tay phải đột nhiên nắm lại, hung hăng đập tới, liền thấy hào quang óng ánh lập loè mà ra.
Nếu có võ giả ở hiện trường khẳng định sẽ cho rằng tên này đang vận dụng năng lượng tiên hạch, hoặc thi triển một loại vũ kỹ nào đó.
Trên thực tế, một quyền này của Vân Phi Dương không có câu thông tiên hạch, cũng không có thi triển vũ kỹ, bên trong quyền ngưng tụ hào quang óng ánh hoàn toàn là nhục thân chi lực thuần túy!
Xoát!
Xoát!
Liên tiếp huy quyền, ánh sáng lấp lóe.
-Không tệ.
Vân Phi Dương dừng lại, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
Trong mười năm không ngừng thu lấy năng lượng trong hồ nước để nhục thân chi lực thuần túy của hắn đạt đến cực hạn.
-Nếu như lại giao thủ cùng Lão Tử Bất Bại, hoàn toàn không cần thi triển Chiến Hồn Thần Thể tam biến cũng có thể đánh hắn lùi gấp không thôi.
Vân Phi Dương thì thầm.
Có tự tin như vậy nói rõ uống nước hồ đã để lực lượng thân thể thuần túy hắn tăng đến cấp bậ khủng bố!
Đương nhiên.
Vẻn vẹn đẩy lui.
Hắn biết, dựa vào thực lực bây giờ không có khả năng đánh bại Lão Tử Bất Bại.
-Mẫu thân cũng sắp xuất quan.
Tâm niệm Vân Phi Dương động về đến ngoại giới.
Lần nữa nhìn thấy hắn, Nam Cung Mạc Thương kinh ngạc phát giác, thân thể tên này mạnh hơn, thấu phát khí tức càng uy nghiêm.
-Uy.
Nàng dò hỏi.
-Trong khoảng thời gian này, chàng bế quan tu luyện sao?
-Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
-Chậc chậc.
Nam Cung Mạc Thương cảm khái.
-Thời gian ngắn như vậy, biến hóa rất lớn.Vân Phi Dương cười cười.
-Mẫu thân của ta còn bao lâu mới ra.
-Một tháng nữa.
Một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Vân Phi Dương thừa dịp thời gian này rời khỏi Đế Thành, chém giết hung thú cường đại bên trong sơn dã lân cận, một bên không ngừng làm bản thân lớn mạnh, một bên kiếm tinh hạch.
Rất nhanh.
Một tháng trôi qua.
Vân Phi Dương dậy thật sớm, đi vào Cực Quang đại trận, yên lặng chờ mẫu thân xuất quan.
Tâm tình không khỏi có chút kích động, có chút khẩn trương.
Nam Cung Mạc Thương cũng tới.
Nàng đứng sau lưng Vân Phi Dương, trên gương mặt xinh đẹp lại hiện ra đỏ ửng nhàn nhạt.
Ông!
Trận pháp hơi run rẩy, một bóng người uyển chuyển từ bên trong đi ra.
Tuy thấy không rõ tướng mạo nhưng Vân Phi Dương lại có thể cảm nhận được cỗ khí tức chí thân nồng đậm, sau đó phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.
Thánh Dao tiên tử đi tới, nhìn lấy nhi tử quỳ trước mặt, âm thanh run rẩy hô.
-Con ta…
-Mẫu thân.
Vân Phi Dương dập đầu ba cái.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy mẫu thân tóc trắng phơ, nếp nhăn lưu lại trên mặt, tim như bị đao cắt.
Thánh Dao tiên tử trên Đinh Hồn đài đẹp như tiên nữ không kém chút nào so với Nam Cung Mạc Thương nhưng bây giờ tu vi biến mất hoàn toàn lại vô cùng già nua như nến tàn trong gió.
-Phù phù!
Vân Phi Dương lần nữa dập đầu, thống khổ tự trách.
-Là hài nhi sai, đã để mẫu thân mất đi một thân tu vi, mất đi dung nhan tuyệt thế.