Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1834
Chương: Lão Tử Bất Bại
Địch nhân vốn có.
Đối thủ trời sinh, vận mệnh chú định có người cạnh tranh.
Từ khi Vân Phi Dương tu luyện võ đạo đến nay đụng phải không ít đối thủ mạnh mẽ, nhưng thật không ai có thể gánh chịu nổi bốn từ “Đối Thủ Trời Sinh”.
Bây giờ ngoài thành mấy chục dặm, một nam tử thần bí khó lường đi tới, Nam Cung Mạc Thương nói là địch nhân vốn có của mình để hắn bất ngờ.
-Người này là ai?
Vân Phi Dương dò hỏi.
Nam Cung Mạc Thương nói.
-Lão Tử Bất Bại.
-Là hắn?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Trước khi tiến vào trước Chân Vũ Thần Vực, hắn từ trong miệng sư tôn biết được nhân vật này, nếu không có Nam Cung Mạc Thương đề cập thì đã quên không còn một mảnh.
-Nàng trước kia đã từng nói, hắn là Lục Lôi Tiên Nhân?
Vân Phi Dương cười hỏi.
-Ừm.
Nam Cung Mạc Thương đáp.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
-Không thành vấn đề.
Hắn trải qua vạn trọng lôi kiếp, xem thường một tên lục lôi Tiên Nhân rất bình thường.
Nam Cung Mạc Thương nhắc nhở.
-Lúc người này vượt qua trọng lục lôi kiếp, một kiếm chém vỡ lôi vân.Vân Phi Dương trừng mắt.
Một kiếm chém vỡ lôi vân cho, cũng quá bưu hãn đi.
Nam Cung Mạc Thương nói tiếp.
-Phu quân, quên nói cho chàng, thời gian trước, Lão Tử Bất Bại này đã đột phá đến cấp tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong.
-Nhanh như vậy!
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Năm đó rời khỏi Dạ thành, gặp Nam Cung Mạc Thương giữa tầng mây, nàng từng đề cập qua Lão Tử Bất Bại chịu lục trọng lôi kiếp, đột phá đến Tiên Nhân.
Tính toán thời gian cũng chưa được mấy năm, bây giờ lần nữa nhắc đến đã đột phá đến tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong, tốc độ phát triển này hoàn toàn không yếu hơn mình.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói.
-Thật không thể xem thường người này.
Đúng vào lúc này, Lão Tử Bất Bại hành tẩu giữa rừng núi ngừng bước.
Hắn nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu, tóc dài che khuất gương mặt, thấy không rõ tướng mạo, khóe miệng lại nhẹ nhàng giương lên, xuất hiện vẻ mỉm cười quỷ dị.
-Tên này…
Vân Phi Dương nhíu mày.
Hắn biết, này người đã phát hiện mình, mỉm cười là đang khiêu khích.
-Ta ngược lại muốn xem, địch nhân vốn có của mình có gì không giống bình thường.
Vân Phi Dương muốn bay qua.
Nam Cung Mạc Thương ngăn hắn lại.
-Kẻ này cũng có Tiên Đế lưu quang, muốn đánh thì chờ trăm năm sau tranh giành Đế Vị đi.
-Hắn cũng có Tiên Đế lưu quang?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Nam Cung Mạc Thương nói.
-Nếu như ta đoán không sai, Lão Tử Bất Bại này chính là một trong những trở ngại lớn nhất cho chàng khi muốn ngồi lên Đế Vị.
-Một trong?
Vân Phi Dương co giật khóe miệng.
Nghe nữ nhân này nói, mình muốn thành tựu Tiên Đế, trở ngại còn không ít.
-Hừ.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói.
-Bất kỳ là ai, chỉ cần dám nhúng tay vào Đế Vị của phụ thân ta, ta sẽ tự tay đánh bại.
Nói rồi đẩy tay ngọc của Nam Cung Mạc Thương, bay khỏi Đế Cung, bay ra Cực Quang Đế Thành.
Rất hiển nhiên, Vân Đại Tiện Thần muốn đi chiếu cố Lão Tử Bất Bại, muốn biết cái gọi là địch nhân vốn có này.
Nam Cung Mạc Thương không theo sau, mà thì thầm.
-Hai người rốt cục gặp nhau, với thực lực phu quân bây giờ, có thể ép hắn một bậc hay không?
Đổi lại bất kỳ một người nào đồng lứa.
Nàng đều cho rằng Vân Phi Dương có thể đánh bại dễ dàng, nhưng duy chỉ có Lão Tử Bất Bại ngoại lệ.
Dù sao, cơ duyên kẻ này không kém gì Vân Phi Dương, tốc độ phát triển cũng cực nhanh, quả thực có thể dùng từ Yêu Nghiệt để hình dung.
Yêu nghiệt.
Cái từ này bình thường để hình dung Vân Phi Dương.
Ngày hôm nay, Nam Cung Mạc Thương lại dùng để hình dung Lão Tử Bất Bại, như thế đủ để chứng minh, kẻ này tất có chỗ kinh khủng.
Bầu trời sáng sủa, đột nhiên bay tới mây đen che lấp mặt trời, mưa to càng như trút nước xuống.
Lão Tử Bất Bại đứng giữa rừng núi, quanh thân không có phát ra chút khí tức nào, mặc cho nước mưa tung tóe lên người.
Ông!
Gánh sau lưng, thanh kiếm phát ra tia huyết sắc hơi run rẩy.
Lão Tử Bất Bại lẩm bẩm.
-Theo Trấn Hồn giới đi ra tời giờ, uống vô số máu tươi, ngươi chưa từng phấn khởi như vậy, nhưng bây giờ như thế, bởi vì hắn đến?
Ông!
Tần suất Huyết Kiếm run rẩy tăng tốc giống như đang trả lời.
Lão Tử Bất Bại quỷ dị cười nói.
-Ngàn dặm xa xôi tới tìm hắn, hi vọng không để ta thất vọng.
Xoát!
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương từ Đế Thành bay đến, phiêu nhiên rơi trên đá lớn phía xa.
Hai người cách nhau trăm trượng, nhìn lẫn nhau.
Trong nháy mắt, không khí bốn phía ngưng kết, nước mưa đang rơi xuống thật giống như bị trói buộc, đình trệ giữa không trung, tràng diện nhìn qua dị thường âm u đáng sợ.
Lúc này, nếu có võ giả đặt mình vào khu vực hai người đang đứng nhất định sẽ không rét mà run.
-Ngươi chính là Lão Tử Bất Bại?
-Ngươi chính là Vân Phi Dương?
Hai người trăm miệng một lời, sau đó cùng trầm mặc.
Tại Trấn Ma giới, Thái Vũ và Đạo Ma lão tổ định ra ước định, đồ đệ lần đầu gặp nhau trong nội vực.
Đây thật là địch nhân trời sinh.
Một người là thiên mệnh chọn, một người thì là thiên mệnh không lường được.
Trầm mặc một hồi, Vân Phi Dương lên tiếng.
-Ngươi cố ý đến tìm ta?
Lão Tử Bất Bại không trả lời, mà chính giơ tay, rút Huyết Kiếm phía sau ra, thản nhiên nói.
-Xuất kiếm đi.
Chuôi kiếm này dài ba xích, rộng năm tấc, thân kiếm đỏ như máu, kiếm phong bộc lộ ra tia lạnh lùng, một vật phi phàm.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Hắn cảm nhận được Huyết Kiếm tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm, võ giả chết dưới thân kiếm này không ít.
-Nắm giữ kiếm này, sát tâm của hắn khẳng định rất nặng.
Vân Phi Dương nói thầm.
Ông!
Đột nhiên, không gian rung chuyển, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm chầm chậm hiện ra.
Ba!
Vân Phi Dương giữ chặt chuôi kiếm, đột nhiên dùng lực, rút kiếm ra.
Hắn đã từ Đế Thành đến đây, đứng trước mặt đối phương, có tính toán cùng nhau đánh một trận.
-Ừm?
Tiểu Tiện Tiện vừa mới xuất hiện kinh ngạc nói.
-Tên kia là ai? Kiếm trong tay hắn hình như không đơn giản.
-Hắn là Lão Tử Bất Bại, địch nhân vốn có của ta.
Vân Phi Dương cười nói.
-Địch nhân vốn có của ngươi?
Khóe miệng Tiểu Tiện Tiện co giật.
-Con hàng này thật tươi ngon.
Đi theo Vân Phi Dương nhiều năm, đụng phải không ít cường địch, nhưng người có tư cách làm địch nhân vốn có của hắn giống như không có một ai.
-Kiếm đã lấy ra, vậy ta muốn xuất thủ.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
-Hi vọng ngươi có thể gánh vác được mà không giống như đám phế vật trước kia, bị ta tuỳ tiện trảm dưới kiếm.
-Ngọa tào!
Tiểu Tiện Tiện nói.
-Một gia hỏa thật phách lối!
Vân Phi Dương cười nói.
-Tới đi, để ta xem một chút, ngươi lý giải kiếm đạo mạnh bao nhiêu.Xoát!
Vừa dứt lời, Lão Tử Bất Bại xuất thủ.
Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ Huyết Kiếm, sau đó nhẹ nhàng chém xuống.
-Hô!
Trong khoảnh khắc, một đạo kiếm khí màu đỏ ẩn chứa mùi máu tươi đầy trời nổ bắn ra, không gian tê liệt khắp nơi!
-Thật nhanh!
Vân Phi Dương chau mày, lúc này cất bước mà ra, huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, chém ra một đạo kiếm khí cực mạnh.
Oanh!
Cuối cùng, kiếm khí hai người chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh truyền ra mang theo kiếm ý táo bạo quét ngang hủy diệt hết thảy bốn phía.
-Ừm?
-Âm thanh gì vậy?
Bên trong Đế Thành, rất nhiều võ giả nghe được tiếng kiếm khí va chạm, từng người hoảng hốt không thôi.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đúng vào lúc này, tiếng va chạm kịch liệt lần nữa truyền đến, một lần so một lần càng mãnh liệt hơn, trận pháp bao phủ Đế Thành tức bị tác động khẽ run rẩy.