Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1831
Chương: Tin Tức Tốt
Bi kịch cho Nhục Thu, vốn nghĩ Vân Phi Dương là một nhân loại bình thường, nghĩ rằng hắn không có khả nguy hại đến mình, liền an tâm tiến vào tạo hóa giới chỉ.
Kết quả, bị uy áp vị diện trấn cho thân bất do kỷ, khó có thể động đậy, mặc người chém giết.
Càng bi kịch là.
Vân Phi Dương tuy cho nó hai lựa chọn nhưng vẫn tiến hành ăn mòn linh hồn.
Một mặt ngăn cản nó tự bạo tinh hạch, một phương diện khác là đả kích tuyến phòng ngự sau cùng của nó.
Một màn này bị Áp Du nhìn thấy, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Nó đã từng bị chủ nhân cưỡng ép ký kết khế ước, trước kia đã từng thể nghiệm qua loại tra tấn sống không bằng chết kia.
Rống!
Nhục Thu thống khổ gầm nhẹ, thanh âm càng ngày yếu.
Sau nửa canh giờ, Vân Phi Dương thu hồi linh hồn lực, nói.
-Mau ra lựa chọn đi.
Nhục Thu nửa chết nửa sống nằm rạp trên mặt đất.
-Tốt thôi.
Vân Phi Dương lắc đầu, tiếp tục điều động linh hồn lực cùng uy áp, tiến hành càng thêm điên cuồng.
-Ta…ta thần phục…
Lại qua nửa canh giờ, phòng tuyến tâm lý Nhục Thu triệt để sụp đổ, đầu hàng.
-Như này mới đúng.
Vân Phi Dương cười một tiếng, linh hồn dung nhập vào thân thể đối phương, bắt đầu tiến hành ký kết khế ước chủ tớ.
Vài ngày sau.
Cả hai thành công ký kết khế ước, mà Nhục Thu được giải thoát khỏi uy áp, suy yếu phục trên đất, kính sợ hô.
-Chủ nhân.
Tiến về cực đông Bắc Vực, Vân Phi Dương không chỉ thuận lợi tìm được Canh Kim, thu được 10 vạn dã nhân, càng hàng phục được một đầu Kim hệ Tiên thú hiếm thấy, có thể nói thu hoạch tương đối khá.
Lúc này, khẳng định lại có người nghi vấn, chuyện gì tốt đều rơi vào trên thân nhân vật chính.
Thực ra, sự tình càng tốt, toàn phát sinh ở trên thân người khác, tỉ như Cực Quang Tiên Đế, tại sao có thể kế thừa y bát Tiên Đế, tại sao có hai mươi con Tiên thú?
Lại tỉ như Lão Tử Bất Bại, số lần xuất hiện cực ít, nhưng mỗi lần nhắc đến, thực lực liền tăng vọt?
Quyển sách này viết về cố sự của Vân Phi Dương, dù các ngươi cảm thấy nhạc như nước, hay nói nhảm hết chương này đến chương khác, nhưng tốt xấu đều biết hắn trưởng thành như thế nào, lại trải qua cái gì.
Những cường giả kia đâu?
Bọn họ có thể giết ra khỏi trùng vây bên trong ức vạn võ giả, trở thành số rất ít tồn tại đỉnh phong, mỗi người gặp được chuyện tốt, trải qua cơ duyên đều vô cùng phong phú, nhưng không ai rảnh để viết.
Đương nhiên, còn có vài người không may mắn, vẫn lạc trên con đường võ đạo, hóa thành bạch cốt không người hỏi thăm.
Giả dụ nhân vật chính có vận khí không tốt, bị người ngược chết đi sống lại, sau cùng ợ ra rắm, ta cần gì phải tốn tâm tư đi viết hắn, không bằng lấy Lão Tử Bất Bại làm nhân vật chính.
Nếu như nhân vật chính đổi lại là Lão Tử Bất Bại, lúc kể đến đoạn chiếm được cơ duyên, khẳng định lại có người nghi vấn, chuyện tốt toàn rơi lên người hắn.
Nói thật, để ý vận khí tốt, so sánh với nhân vật chính hoàn toàn không cần thiết, dù sao, thể loại huyền huyễn thật rất thoải mái, tất cả đều thiên mã hành không.
Mà ta là tác giả, mặc dù không nói muốn viết vô cùng nghiêm túc cẩn thận, nhưng ít nhất phải cho nội dung cốt truyện được đầy đủ mạch lạc, có thể khiến người ta cảm thấy không quá khoa trương, mọi người cũng không cần phải bắt bẻ.
Sau khi hàng phục Nhục Thu, Vân Phi Dương cũng không trở về ngoại giới, mà suy yếu nằm rạp trên mặt đất, thở phì phò.
Hơn một tháng không ngừng phi hành từ Vô Tận Hải Vực đi vào nội địa, quá trình này quả thực quá thống khổ, cũng may thu hoạch được Canh Kim, hàng phục một đầu Tiên thú, chuyến đi này coi như không tệ.
Vân Phi Dương thật rất mệt.
Tu dưỡng trọn vẹn nửa tháng trong tạo hóa giới chỉ, tâm hồn suy yếu mới hoàn toàn tiêu tán.
Còn về Nhục Thu thì khổ cực, dù có thời gian gia tốc, muốn khôi phục lại tại trạng thái đỉnh phong chỉ sợ cần mấy chục năm.
Xoát!
Vân Phi Dương đứng dậy, gọi ra Canh Kim tới.
-Ở trong vị diện của ta, kim sắc Tiên thú đều trở thành khế ước thú của ta, ngươi lại có thể phản kháng?
Mặc dù Canh Kim được thu vào tạo hóa giới chỉ nhưng không thần phục, chỉ bị uy áp bá đạo trấn áp.
Hưu!
Tâm niệm Vân Phi Dương vừa động, linh hồn lực chen chúc mà ra, lần nữa tiếp xúc cùng Canh Kim, không còn truyền đến cảm giác sốc điện.
Uy áp tạo hóa giới chỉ đã triệt để đè ép được thứ này, cho nên mất đi lực công kích.
Thời gian qua một lát.
Linh hồn Vân Phi Dương thành công đi vào bên trong Canh Kim, đụng chạm đến Kim thuộc tính bàng bạc, chậm rãi dẫn dắt ra.
Hưu!
Lưu quang vàng rực cuồn cuộn tuôn ra dung nhập vào Ngũ Hành Chi Linh đã chuẩn bị kỹ càng.
Nhục Thu đứng đằng xa dưỡng thương, cảm nhận được Kim thuộc tính nồng đậm, ánh mắt lấp lóe hào quang, nuốt nước miếng.
-Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói.
-Chờ ta gom góp thuộc tính ngũ hành, để vị diện thăng hoa, tự nhiên sẽ có không hết Kim thuộc tính cho ngươi hấp thu.
Rống!
Nhục Thu gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ chờ mong.
Sau hai canh giờ.
Trữ vật Kim hệ trong Ngũ Hành Chi Linh đã chứa đầy Kim thuộc tính cực mạnh.
Cuối cùng, Ngũ Hành Chi Linh bên trong đã rót vào Thái Huyền Băng Hỏa, Đức Thổ và Canh Kim, chỉ thiếu Mộc.
-Nên trở về Đế Thành, tìm nữ nhân kia hỏi thăm Mộc thuộc tính ở đâu.
Vân Phi Dương về đến ngoại giới, khởi hành tiến về Cực Quang Đế Thành.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương về đến Cực Quang Đế Thành.
Tính toán thời gian, từ khi rời đi đến trở về hao phí nửa năm.
Vân Phi Dương trở về chỗ mình ở, cũng không đi tìm Cực Quang Tiên Đế, bởi vì muốn gặp nữ nhân kia rất khó, chỉ đợi nàng đến tìm mình.
-Trở về?
Vừa mới đẩy cửa ra, trong phòng truyền đến âm thanh của Nam Cung Mạc Thương.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
-Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Trên gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Mạc Thương mang theo mỉm cười mê người, nói.
-Ta nghe nói, trong khoảng thời gian này, chàng một mực bị Nhục Thu truy chạy khắp nơi.
Vân Phi Dương im lặng.
Càng nghĩ đến mình bị Nhục Thu theo đuổi không bỏ, võ giả Bắc Vực vui vẻ xem náo nhiệt thì không khỏi tức giận.
Nam Cung Mạc Thương nói.
-Nhục Thu là Kim hệ Tiên thú phi thường hi hữu, ta từng đi vùng biển tìm kiếm qua mấy lần, đáng tiếc không tìm được, chàng phát hiện thế nào?
-Ai.
Vân Phi Dương cảm thán một tiếng.
-Việc này nói rất dài dòng.
Biết được hết thảy, Nam Cung Mạc Thương phi thường kinh ngạc.
-Chàng hàng phục Nhục Thu cho?
-Uy uy.
Vân Phi Dương nói.
-Ta hàng phục một đầu Tiên thú, không đến mức toát ra biểu lộ giật mình như vậy chứ?
-Khanh khách.
Nam Cung Mạc Thương che miệng cười nói.
-Không nhìn ra, phu quân ta thật lợi hại, vậy mà có thể hàng phục một đầu Tiên thú đại vị Tiên Vương.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Mình tốt xấu gì cũng hàng phục qua Áp Du, hàng phục thêm một đầu Tiên thú cấp Tiên Vương hẳn không gì đáng nói mới đúng.
Nam Cung Mạc Thương trở lại chuyện chính.
-Nói cho chàng một tin tức tốt.
-Tin tức tốt gì?
-Mẫu thân chàng nửa năm nữa thì có thể khỏi hẳn.Vân Phi Dương đại hỉ.
-Bất quá…
Nam Cung Mạc Thương nghĩ một lát, nói tiếp.
-Thánh Dao tiên tử lúc trước chống lại Thiên Đạo chi uy cho chàng, lại trải qua trừng trị của Đinh Hồn đài, dù khỏi hẳn cũng không thể điều động tiên hạch nữa.
Vân Phi Dương cau mày.
-Có ý gì?
Nam Cung Mạc Thương nhìn hắn, gằn từng chữ một.
-Mệnh được bảo trụ, nhưng gần như phế nhân.