Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1830
Chương: Chớ Có Lừa Dối Ta
Trong khoảng thời gian này, gần phân nửa võ giả Bắc Vực đều đang nghị luận về Vân Phi Dương, hắn lại trở thành đề tài hot để mọi người nghị luận.
Hết thảy bắt nguồn từ việc tên kia lần lượt bay qua các thành trì, phía sau lưng thủy chung có một đầu Nhục Thu cực hiếm thấy đang đuổi theo.
Trong thành trì nào đó.
Rất nhiều võ giả tụ tập trên đường phố, trên cổng thành, khi thì nhiệt nghị, khi thì ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Bọn họ đang làm gì?
Bọn họ đang chờ.
Chờ ai?
Đang đợi Vân Phi Dương và Nhục Thu xuất hiện.
-Đến rồi! Đến rồi!
Đột nhiên, có người hưng phấn hô to.
Xoát! Xoát!
Võ giả nhiệt nghị cùng nhau quay đầu, chỉ thấy giữa bầu trời ngoài thành, một đạo bạch quang và một vệt kim quang chầm chậm bay tới.
-Thật sự là Vân Phi Dương!
-Chậc chậc, tiên thú truy đuổi đằng sau kia quả nhiên giống như đúc cùng Nhục Thu ghi chép trong cổ thư!
Mọi người lần nữa nghị luận.
Vân Phi Dương điên cuồng đào mệnh nhìn thấy võ giả nội thành vừa nói vừa cười nghị luận về mình, hận không thể đánh xuống một quyền san thành bình địa.
Đương nhiên.
Thân thể hắn suy yếu, không có khả năng làm như thế, cho nên kế hoạch hôm nay đó chính là… tiếp tục chạy trốn.
Tốc độ hạ xuống trên diện rộng, không cách nào đánh đồng cùng tốc độ tin tức được truyền đi, cho nên mỗi lần đi ngang qua một tòa thành trì, võ giả bên trong đều sớm đi ra xem náo nhiệt.
-Phu quân Tiên Đế đại nhân cũng lợi hại, bị một đầu Nhục Thu theo thế mà còn bay tới bay lui trên không Bắc Vực.
-Đây có lẽ là một loại phương thức tu luyện, chúng ta lực bất tòng tâm.
Rất nhiều võ giả bội phục mà hoàn toàn không biết, Vân Đại Tiện Thần cũng không phải đang tu luyện, mà đang đào mệnh.
-Hô!
-Hô!
Đến một ngày, Vân Phi Dương rơi xuống một đỉnh núi, hai tay nâng đầu gối, vô cùng chật vật há mồm thở dốc.
Cách đó không xa, Nhục Thu cũng hô hấp dồn dập, kim quang trên thân hư yếu rất nhiều.
Chạy cả tháng, đuổi trọn vẹn 16 vạn dặm, một người một thú quả nhiên mệt mỏi đến cực hạn.
-Ta nói…
Vân Phi Dương sụp đổ nói.
-Chúng ta nói chuyện thật tốt một chút được không?
Hắn thật mệt đến cực hạn, dù ăn 10 ngàn viên thuốc cũng không còn khí lực để chạy.
Nhục Thu hơi chút nghỉ ngơi nói.
-Ngươi mau giao Canh Kim ra cho ta.
Nó cũng quá mệt, nếu không đã sớm giết hắn.
Vân Phi Dương hữu khí vô lực nói.
-Đừng quên, ta còn có Áp Du, ngươi bây giờ có năng lực giết ta sao?Hắn rất mệt mỏi, nhưng khế ước thú bên trong tạo hóa giới chỉ cũng đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Ánh mắt Nhục Thu âm sầm nói.
-Nếu như ngươi không giao ra Canh Kim, ta dù tự bạo tinh hạch cũng muốn đồng quy vu tận!
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
-Tốt.
Hắn yếu ớt nói.
-Ngươi nói Canh Kim bị ta thu nhập vào bên trong trữ vật, buông lỏng tâm thần, ta mang ngươi đi vào xem.
Nhục Thu âm thanh lạnh lùng nói.
-Tên nhân loại đáng giận, ngươi chớ có lừa dối ta.
Vân Phi Dương bất lực buông buông tay, nói.
-Ngươi cảm thấy, trạng thái ta hiện tại còn có thể lừa ngươi?
Nhục Thu nghe vậy, trầm tư.
Tên nhân loại này cũng giống như mình, thân thể cực độ suy yếu, nếu giở trò lừa bịp cũng không có lực.
-Tốt!
Nhục Thu đồng ý.
Vân Phi Dương nói.
-Buông lỏng tâm thần, không nên phản kháng, ta mang ngươi đi vào.
Nhục Thu làm theo, triệt để buông lỏng tâm thần, chợt cảm nhận được một cỗ linh hồn lực suy yếu thăm dò qua, cảnh tượng trước mắt cấp tốc phát sinh biến hóa.
Đây là một mảnh không gian như thật như ảo, xung quanh ẩn chứa thiên địa thuộc tính vô cùng yếu.
-Hừ.
Nhục Thu nói thầm.
-Không gian yếu ớt như thế, ta hơi dùng lực đã có thể tuỳ tiện chấn vỡ.
Không sai.
Cường độ không gian tạo hóa giới chỉ quá thấp.
Một đầu Tiên thú có thể so với đại vị Tiên Vương hoàn toàn có thể chấn vỡ dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên.
Điều kiện tiên quyết là, trạng thái Nhục Thu phải sẵn sàng.
Hiện tại, thân thể nó rất suy yếu, năng lượng bên trong tinh hạch hao phí chín thành chín, căn bản không chấn động nổi không gian tạo hóa giới chỉ.
-Tên nhân loại đáng giận!
Nhục Thu đặt mình vào tại không gian bên trong, nói.
-Canh Kim đang ở đâu.
Hưu!
Đột nhiên, cách đó không xa lấp lóe lưu quang, liền thấy kim sắc viên cầu đã biến mất trên hải đảo hiện ra trong tầm mắt.
Nhục Thu nhìn thấy Canh Kim, ánh mắt nóng rực, tiếp theo cất bước mà đi, há mồm muốn nuốt.
Nhưng khi nó tới gần, lực lượng kinh khủng đột nhiên xuất hiện theo bốn phương tám hướng.
-Ừm?
Nhục Thu cảm nhận được khí tức, khinh thường nói.
-Dám vận dụng không gian uy áp trước mặt ta.
Nói còn chưa dứt lời, thanh âm im bặt mà dừng, ánh mắt lấp lóe vẻ chấn kinh.
Uy áp bao phủ tới không tệ nhưng cũng không phải không gian uy áp, mà chính là vị diện uy áp.
Nhục Thu trầm giọng nói.
-Đây không phải không gian, đây là vị diện!
-Không sai.
Vân Phi Dương lấy linh hồn thể xuất hiện, cười nói.
-Đây là vị diện, vị diện của ta.
-Không có khả năng!
Nhục Thu khó tin.
-Ngươi một là một tên nhân loại nhỏ bé, làm sao lại chưởng khống một vị diện!
Nghiêm ngặt trên ý nghĩa mà nói, Giới Chủ vạn giới chỉ phụ trách quản lý một vị diện.
Phi Dương Thần Giới liên quan cùng tạo hóa giới chỉ trên thực tế là do chính Vân Phi Dương chưởng khống, hắn là Chúa Tể chân chính.
Quản lý vị diện và Chúa Tể vị diện là hai khái niệm khác biệt.
-Bất ngờ sao?
Vân Phi Dương cười hỏi.
Nhục Thu ánh mắt dần dần âm trầm.
Cùng lúc đó, vị diện uy ápđến bốn phương tám hướng ngang nhiên áp xuống, ép để thân thể nó khó động đậy.
Đổi lại trước kia, thực lực của nó hoàn toàn có thể dễ như trở bàn tay tránh thoát, nhưng bây giờ kiệt sức, đối mặt uy áp Chúa Tể, chỉ có thể mặc người chém giết.
-Đại gia hỏa.
Vân Phi Dương nói.
-Ngươi bây giờ có hai con đường để lựa chọn, một là thần phục ta, hai là chết.
Chữ chết vừa dứt, cường độ uy áp bỗng nhiên đề bạt ép Nhục Thu nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt hiện vẻ thống khổ.
Thân thể suy yếu của nó đang ở trong tạo hóa giới chỉ, gặp vị diện uy áp khi dễ, hoàn toàn chỉ có bị ngược.
Một khắc này.
Nhục Thu mới ý thức được, sau khi tiến vào vị diện chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
-Tên nhân loại đáng giận!
Nó không cam lòng cả giận quát.
-Ngươi dám lừa gạt ta!
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
-Bớt nói nhiều, nhanh lựa chọn đi, thời gian của lão tử không nhiều.
Ngay từ đầu, hắn cũng không tính hàng phục Nhục Thu, mà nghĩ có thể chạy trốn dưới mắt nó thì bỏ chạy.
Không nghĩ tới, con thú này quá cố chấp với Canh Kim, truy mình hơn một tháng, mệt đến tinh bì lực tẫn vẫn không buông bỏ, điều này khiến hắn nảy sinh ý nghĩ khác, quyết định lừa gạt đi vào tạo hóa giới chỉ.
Nói thật.
Nhục Thu ở trạng thái đỉnh phong, Vân Phi Dương không dám thu vào, dù sao cũng quá cường đại, dù Chúa Tể một phương cũng rất khó trấn áp.
Hiện tại mệt mỏi tinh bì lực tẫn, bắt rùa trong hũ dễ như trở bàn tay.
Rống!
Nhục Thu không cam lòng nộ hống, ý đồ muốn phản kháng nhưng càng giãy dụa, cường độ vị diện uy áp càng mạnh.
Cuối cùng, đầu Kim hệ Tiên thú hiếm thấy bị ép nắm sấp trên mặt đất, không thể động đậy.
-Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Vù vù!
Trong khoảnh khắc, vị diện uy áp lần nữa bạo phát, điên cuồng tràn vào trong thức hải Nhục Thu, tiến hành công kích tầng sâu nhất trong linh hồn.
Rống!
Không gian bên trong truyền đến một tiếng rống thống khổ.
Áp Du nơi xa âm thầm lắc đầu, người anh em, nếu như ngươi thức thời, vẫn mau chóng đầu hàng, nếu không, chủ nhân có thể tra tấn ngươi sống không bằng chết.