Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1829
Chương: Có Thể Đừng Đuổi Theo Nữa Hay Không!
Thời điểm Nhục Thu bay đến nuốt, Vân Phi Dương không chỉ thành công né tránh, còn thu Canh Kim vào tạo hóa giới chỉ, cho nên khí tức không có bộc lộ ra ngoài.
Đương nhiên.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng chịu đựng thống khổ rất lớn.
-Giao ra?
Vân Phi Dương cười.
Không nói trước Canh Kim có tác dụng rất lớn đối với mình, vẻn vẹn vừa rồi trải qua tra tấn đau khổ, tất sẽ không giao ra.
Rống!
Áp Du từ phía sau xông lại, lập tức che chắn trước người chủ nhân, đối kháng cùng Nhục Thu.
-Có thể giải quyết nó không?
Vân Phi Dương truyền âm hỏi.
Đối phương là Kim hệ Tiên thú hiếm thấy, nếu như có thể bắt được, biến thành của mình thì không còn gì tốt hơn.
Áp Du nói.
-Chủ nhân, ta chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, không cách nào chống lại.
Vân Phi Dương im lặng, nhưng rất nhanh lam ra lựa chọn, chuồn.
Nhưng Nhục Thu không có cho hắn cơ hội, đầu tiên mở miệng rộng, phun ra một đạo lưu quang.
Rống!
Áp Du rống to một tiếng, chân trước nâng lên thật cao, ầm vang chấn vỡ lưu quang đang đánh tới.
Nhưng Kim thuộc tính ẩn chứa lực trùng kích chí cường, rất sắc bén, trực tiếp đánh nó bay mấy chục trượng.
Hưu!
Trong lúc Áp Du lui nhanh, hóa thành hư vô.
Thu khế ước thú của mình lại, Vân Phi Dương không nói hai lời, giẫm Thiên Túng Bộ, chạy đi.
Bàn về thực lực, hắn tạm thời kém xa Nhục Thu, nhưng bàn về năng lực chạy trốn, vẫn rất nhanh.
Xoát!
Xoát!
Sau mấy hơi, Vân Phi Dương trốn hơn mười dặm, thành công bảo trì khoảng cách nhất định cùng Nhục Thu.
Cùng lúc đó, linh hồn lực điên cuồng khuếch tán, lan tràn đến phương hướng của thác nước, thu 10 vạn dã nhân vào tạo hóa giới chỉ.
Canh Kim tới tay, nên trở về Đế Thành.
Mà những dã nhân này có phòng ngự thân thể và lực lượng cực mạnh, phải mang đi.
Rống!
Nhục Thu rống to, huy động hai cánh đuổi tới, con ngươi to lớn phát ra lửa giận ngập trời.
Canh Kim vô cùng trọng yếu đối với nó, cho nên quyết không cho phép nhân loại trước mắt chạy mất.
Xoát!
Xoát!
Vân Phi Dương thu hết dã nhân vào tạo hóa giới chỉ, thi triển thân pháp đến cực hạn, hóa thành lưu quang, bỏ chạy hướng về biển rộng vô tận.
Phía sau lưng hắn, Nhục Thu hóa thành một đạo kim sắc lưu quang đuổi theo không bỏ.
Như thế, một người một thú mở ra truy đuổi trên biển.
-Nếu ngươi có thể đuổi theo, coi như ta thua.
Vân Phi Dương một bên trốn, một bên chú ý đằng sau, khóe miệng hiện ra vẻ mỉm cười ngạo nghễ.
Nhưng.
Qua sau một ngày, hắn cũng không cười nổi nữa.
Bởi vì dù đã bay một đường dài, Nhục Thu vẫn điên cuồng đuổi theo phía sau không bỏ, vẫn duy trì khoảng cách nhất định cùng mình.
Quá cố chấp đi a?
Vân Phi Dương bất đắc dĩ, cũng không dám có chút thư giãn, tiếp tục toàn lực phi hành, ý đồ thoát khỏi tên kia.
Tốc độ hắn và Nhục Thu tương xứng, chỉ có thể bảo trì khoảng cách nhất định, muốn hất ra thì có chút khó khăn.
-Ta cũng không tin, ngươi có thể một mực bảo trì tốc độ này.
Vân Phi Dương tiếp tục phi hành, quyết định đo thể lực với đối phương.
Bi kịch là, lại bay sau năm, Nhục Thu vẫn đuổi theo phía sau không bỏ, hoàn toàn không có chút nào rã.
-Mẹ!
Vân Phi Dương chửi một câu, chợt lấy ra đan dược, một ngụm nuốt mười viên.
Thời gian dài phi hành hao phí không ít năng lượng, cho nên, muốn bảo trì tốc độ hiện tại, nhất định phải dùng thuốc.
Thấy được, thể lực cùng năng lượng Nhục Thu mạnh hơn Vân Phi Dương.
Cái mạnh này không nhỏ.
Bởi vì nửa tháng sau, Vân Phi Dương liên tiếp ăn mấy chục bình đan dược, Nhục Thu vẫn đuổi theo phía sau, tốc độ không có hạ xuống.
-Tên này không mệt?
Nói thật.
Nhục Thu hiện tại rất mệt.
Nhưng chấp niệm đối với Canh Kim quá mạnh, mạnh đến nổi để nó xem nhẹ rã rời, lòng tràn đầy muốn đuổi kịp tên nhân loại kia.
Cũng không có cách nào.
Dù sao Canh Kim quá trọng yếu đối với nó, nếu như ăn hết, có cơ hội thành tựu Tiên thú cấp Tiên Đế.
Đau khổ chờ đợi trong vô tận năm tháng, ngay lúc thời cơ chín muồi, đột nhiên có một nhân loại xuất hiện, rồi Canh Kim tự dưng biến mất, điều này khiến nó vô pháp tiếp nhận.
Không chút nào khoa trươngmà nói.
Nhục Thu dù đuổi tới mệt chết cũng không thể dừng lại, bởi vì trở nên càng mạnh quá trọng yếu.
Đổi lại võ giả, có một viên đan dược có thể đột phá đến Tiên Đế bị cướp đi, vậy tuyệt đối cũng phải liều mạng già truy đuổi.
Vân Phi Dương cũng không biết Canh Kim lại trọng yếu như vậy đối với Nhục Thu, thấy nó đuổi theo không biết mệt mỏi, cũng chỉ có thể tiếp tục ăn đan dược đào mệnh.
Lại qua nửa tháng.
Vân Phi Dương bay qua biển rộng mênh mông, tiến vào nội lục.
Nhục Thu đằng sau vẫn đuổi theo, hai mắt to lớn tràn đầy tơ máu.-Xin nhờ!
-Có thể đừng đuổi nữa hay không!
Vân Phi Dương chạy trốn phía trước khàn khàn, suy yếu hô.
Chạy trốn hơn một tháng, tuy có đan dược đến tiếp tế năng lượng hao tổn nhưng lại không cách nào triệt tiêu thân thể rã rời.
Rống!
Nhục Thu gầm nhẹ.
-Tên nhân loại đáng giận, giao Canh Kim cho ta.
Đầu Kim hệ Tiên thú hiếm thấy này cũng mệt mỏi không chịu được.
Tốc độ cả hai rõ ràng giảm mạnh, muốn vung, thoát không nổi, muốn đuổi theo, đuổi không kịp, duy trì khoảng cách vi diệu.
-Ta đã nói một vạn lần, thời điểm ngươi nuốt xuống, kim sắc viên cầu đã tự động bay đi.
Vân Phi Dương lừa gạt.
Ngày hôm nay hắn xem như phục, chưa thấy qua đầu Tiên thú dai như thế, truy mình từ hải đảo trọn vẹn một tháng, truy hơn mười vạn dặm!
-Không có khả năng!
Nhục Thu kiên định nói.
-Canh Kim nhất định bị ngươi lấy, đừng hòng gạt ta!
-Tốt.
Vân Phi Dương không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục phi hành.
Nhục Thu cũng ráng chống đỡ thân thể suy yếu, đuổi theo phía sau.
-Ngọa tào!
-Đó là cái gì!
Bên trong một tòa thành trì, rất nhiều võ giả trừng to mắt nhìn một đạo bạch quang và một vệt kim quang bay qua chầm chậm trên không,.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện, trong bạch quang là một tên võ giả trẻ tuổi, bên trong kim quang là một con rồng có hai cánh to lớn.
-Không phải hung thú!
Một Tiên Vương cả kinh hô.
-Là Tiên thú!
-Cái gì!?
Ánh mắt võ giả nội thành trong xuất hiện vẻ hãi nhiên.
Tiên thú mạnh hơn xa hung thú, chẳng khác nào thú rừng bình thường và Thần thú trong thế tục.
-Tiên thú giống như đang đuổi theo võ giả kia!
-Thật đáng thương.
Mọi người nhìn về phía Vân Phi Dương, nhao nhao lắc đầu.
-A?
Một tên võ giả cau mày nói.
-Người kia khá quen, giống như đã gặp ở đâu.
-Không sai, nhìn rất quen mắt.
Một võ giả khác bên cạnh có cùng cảm giác.
Còn về đã gặp ở đâu, bọn họ trong lúc nhất thời nghĩ không ra, mà sau khi một người một thú bay đi thật lâu mới nhận thức muộn cả kinh hô.
-Phu quân Tiên Đế đại nhân!
-Đúng!
-Hắn là Vân Phi Dương!
Trong lúc nhất thời, nội thành lần nữa nhấc lên oanh động to lớn, mà một màn này lần lượt diễn ra tại các thành khác.
-Trời ạ!
-Vừa rồi bay qua là Vân Phi Dương!
-Hắn bị một đầu Tiên thú để mắt tới!
-Đầu Tiên thú kia cũng không đơn giản, nhìn hình thể, tựa như là Nhục Thu được ghi chép trong cổ thư!
-Ta ngất! Làm sao hắn lại chọc đến Tiên thú mạnh mẽ như vậy?
Vân Phi Dương liều mạng chạy trốn trên không Bắc Vực, bay qua thành trì nào, thành trì đó đều tranh nhau nghị luận về hắn.