Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1813
Chương: Thời Gian Của Ta Rất Gấp
Vân Phi Dương nói hết lời, Nam Cung Thường Tư đã mộng.
Cực Quang Tiên Đế cũng hoảng hốt, hiển nhiên không nghĩ tới, tên này lại đột nhiên xoay chuyển, biến việc luận bàn thành một loại hình thức giống với đánh cược.
Đây chính là xảo trá.
Xảo trá rất diệu.
Bởi vì, đầu tiên lôi sư tôn ra, nâng Nam Cung gia lên rất cao, Nam Cung gia chủ cũng có chút lâng lâng, đáp ứng luận bàn.
-Cái này..
Nam Cung Thường Tư rối rắm.
-Làm sao?
Vân Phi Dương cười nói.
-Nam Cung gia chủ chẳng lẽ muốn cự tuyệt?
-Hay nói, lo lắng dòng chính nhà mình tài nghệ không bằng người, nên không dám ứng chiến?
Câu nói sau cùng chính là chiêu trò cuối cùng.
Nam Cung Thường Tư nghe vậy, lông mày đột nhiên nhăn chặt.
Nói thật.
Hắn rất muốn cự tuyệt.
Nhưng cự tuyệt chẳng khác nào chứng minh dòng chính nhà mình tài nghệ không bằng người!
Sau khi cân nhắc, Nam Cung Thường Tư chân thành nói.
-Vân thiếu hiệp đã muốn luận bàn võ đạo cùng dòng chính nhà ta, lão hủ tự nhiên không cự tuyệt.
Nói ra câu này đại biểu, hắn đồng ý điều kiện Vân Phi Dương yêu cầu.
Nhất định phải đồng ý.
Bởi vì làm một gia tộc cổ xưa, tuyệt đối không thể bị xem thường, nhất là đồ đệ của Thái Vũ tiền bối.
Bởi vì Cực Quang Tiên Đế, Vân Phi Dương cũng chưa thể tiến vào Nam Cung Sơn, mà đi đến một mảnh đất trống dưới chân núi.
Nam Cung Thường Tư cáo từ rời đi, chọn lựa dòng chính gia tộc tới luận bàn võ đạo với Vân Phi Dương.
Cực Quang Tiên Đế còn lắc đầu cười một tiếng.
-Nam Cung Thường Tư già đời như vậy mà cũng có thể bị chàng bẫy được.
-Tạm được.
Vân Phi Dương cười nói.
-Nhưng mà…
Cực Quang Tiên Đế lo lắng.
-Một mình chàng khiêu chiến mười tên thiên tài Nam Cung gia, có vấn đề hay không?
Vân Phi Dương cười nói.
-Đừng quên, phu quân của nàng vậy mà có thể đánh bại hai mươi con Tiên thú nàng tự thân nuôi dưỡng đó.
Cực Quang Tiên Đế lườm hắn một cái.
-Còn không phải ta cố ý thủ hạ lưu tình, nếu không, chàng có thể sống đến bây giờ?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
-Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, có thể cho phu quân một điểm cổ vũ mà không phải châm chọc khiêu khích hay không.
-Ta cũng muốn cổ vũ cho chàng một chút, nhưng chàng cũng phải biết, mặc dù Tiên thú có thực lực cường đại, nhưng trí tuệ còn kém rất xa tâm tư phức tạp của nhân loại.
Cực Quang Tiên Đế nói.
-Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói.
-Ta sẽ dẫn nàng đi tế bái nhạc phụ và nhạc mẫu ta.
Cực Quang Tiên Đế nhìn hắn, trong lòng dâng lên tia dị dạng.
-Xoát!
-Xoát!
Nhưng lúc này, nơi xa trên Nam Cung Sơn, một hàng đạo lưu quang bay đến, chợt thấy mười người trẻ tuổi rơi xuống mảnh đất trống.
-Vân thiếu hiệp.
Nam Cung Thường Tư bay tới, cười nói:
-Đây là mười dòng chính tới luận bàn lần này của Nam Cung gia ta.
Điều động mười dòng chính luận bàn, là do Vân Phi Dương tự mình nói, mà vị gia chủ này lại cũng thật chỉ mang đến mười người.Đây cũng không có cách nào.
Dù sao cũng là đồ nhi của Thái Vũ, phải ứng phó cẩn thận.
Nói thật.
Nam Cung Thường Tư có thể nói đang rất nghiêm túc.
Mang đến mười tên dòng chính, có bảy tên đạt đến tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong, có ba tên đạt đến đại vị Tiên Vương.
Mười người này tuyệt đối là hậu bối dòng chính cao cấp nhất trong Nam Cung gia thời điểm hiện tại.
Không nói ba người mạnh nhất, trong bảy người khác, tùy ý tuyển ra một người tham gia Thi đấu Thiên tài 36 tông lúc trước, ai cũng có thể dễ như trở bàn tay đánh bại Đoạn Vô Nhai mà thu được vô địch.
-Nam Cung gia chủ.
Vân Phi Dương khen.
-Quý gia tộc quả nhiên thiên tài tụ tập.
Nam Cung Thường Tư cười nói:.
-Vân thiếu hiệp quá khen.
Mười tên thiên tài Nam Cung gia thì đang xem kĩ lấy Vân Phi Dương, khóe miệng nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt như có như không.
Bọn họ đã biết, người trẻ tuổi đứng đối diện là đồ nhi của Thái Vũ tiền bối nhưng cũng không có để trong lòng, dù sao khí tức phát ra chẳng qua chỉ là tiểu vị Tiên Vương.
-Chậc chậc.
-Chúng ta, toàn bộ thiên tài bài danh trước mười của Nam Cung gia ra sân, dù cho đồ nhi Thái Vũ – Vân Phi Dương có thực lực cường hãn hơn nữa lại há không thua một trận?
-Gia chủ quá nghiêm túc, hoàn toàn có thể điều động dòng chính năm mươi vị trí đầu như chúng ta đánh với hắn một trận.
Trên Nam Cung Sơn.
Rất nhiều dòng chính nghe tin mà đến đang nghị luận với nhau.
Có thể trở thành đồ đệ Thái Vũ, bọn họ không phủ nhận Vân Phi Dương không giống bình thường, nhưng một người luận bàn cùng mười người thì có chút khó tiếp nhận.
-Vân thiếu hiệp.
Nam Cung Thường Tư cười nói.
-Ngươi muốn để cho dòng chính Nam Cung gia ta cùng tiến lên hay luận bàn từng người?
Vân Phi Dương nói:
-Thời gian của ta đang rất gấp, cùng lên đi.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Thường Tư đột nhiên ngưng kết, hiện ra biểu lộ khó tin.
Câu hỏi của rồi chỉ đơn giản là tùy ý hỏi, lại không nghĩ rằng tên này thật sự muốn cùng lúc một đánh mười?
-Chàng điên?
Cực Quang Tiên Đế truyền âm.
Lúc trước nàng cho rằng Vân Phi Dương luận bàn cùng dòng chính Nam Cung gia, chắc chắn đánh từng người, bây giờ một người đánh mười người, cũng quá phách lối đi!
-Không phải chứ?
-Tên này muốn một người đánh mười người?
-Hắn có tự tin hay xem thường dòng chính Nam Cung gia ta?
Nhóm người dòng chính Nam Cung gia nhất thời tức giận.
Phải biết, một gia tộc cổ xưa, từ trước đến nay chỉ có xem thường người khác, kết quả ngày hôm nay lại bị người khác xem thường, điều này thực sự không thể tiếp nhận.
-Vân thiếu hiệp.
Nam Cung Thường Tư khẽ cau mày nói:
-Ngươi thật muốn để cho mười dòng chính Nam Cung gia ta cùng tiến lên sao?
-Xoát!
Vân Phi Dương rút Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra khỏi vỏ, nói:
-Bắt đầu đi.
-. . .
Mọi người đều im lặng.
Tên đồ đệ này của Thái Vũ tiền bối thật hung hăng càn quấy.
-Tốt.
Nam Cung Thường Tư nói:
-Vân thiếu hiệp đã khăng khăng như thế, các ngươi hảo hảo tới luận bàn một phen.
-Vâng.
Mười người đồng thanh đáp.
-Xoát!
-Xoát!
Bọn họ tế ra bội kiếm, nhìn về phía Vân Phi Dương, trong lòng rất khó chịu.
Là thiên tài xuất sắc nhất Nam Cung gia, tất nhiên là hạng người tâm cao khí ngạo, bây giờ lại liên thủ đối phó một người, lòng tự tôn bị tổn thương.
Thương tổn tự tôn còn ở phía sau đây.
Bởi vì, sau khi bọn hắn lấy ra binh khí, Vân Phi Dương thi triển Thiên Túng Bộ xông lên, trong lúc nhất thời, kiếm ý mạnh mẽ nháy mắt bạo phát.
Nam Cung Thường Tư vừa mới lui ra sau cảm nhận được cỗ khí thế lạnh lùng kia, tâm thần chấn động.
-Kiếm ý thật mạnh!
-Làm sao có thể!
-Kiếm ý tên này thật khủng khiếp!
Dòng chính Nam Cung gia đứng trên Nam Cung Sơn cảm nhận được kiếm ý bay tới, từng người trợn mắt hốc mồm.
Nam Cung gia cũng chủ tu kiếm đạo.
Nhưng chưa từng thấy qua có người trẻ tuổi có thể bộc phát ra kiếm ý khủng bố như thế.
-Xoát!
-Xoát!
Từng đạo kiếm khí sắc bén xuất hiện giữa khu đất trống.
-Không tốt!
Mười thiên tài Nam Cung gia thấy kiếm khí đánh tới, sắc mặt không khỏi kinh biến.
Một khắc này, Vân Phi Dương bạo phát kiếm ý đã làm cho nội tâm bọn hắn dâng lên một loại cảm giác bất lực, thậm chí ngay cả kiếm cũng cầm không được!
-Đinh! Đinh! Đinh!
Tiếng binh khí va chạm liên tiếp truyền đến.
Mà khi Vân Phi Dương cầm kiếm đứng trước mặt mười dòng chính Nam Cung gia, mũi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm phiêu nhiên điểm trên mặt đất.
-Ba ba ba ——
Trong khoảnh khắc, bội kiếm của mười tên dòng chính Nam Cung gia vỡ nát, y phục trên ngực hiện ra lít nhít kiếm ngân dài nhỏ.