Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1814
Chương: Miểu Sát Phân Thắng Bại
Từ khi xuất thủ đến xuất kiếm, toàn bộ quá trình rất ngắn, khi Vân Phi Dương ổn định thân thể, bội kiếm của mười hậu bối thiên tài Nam Cung gia vỡ nát, ngực hiện lên kiếm ngân.
Bọn họ cũng không bị thương tổn, nhưng từng người lại như người gỗ, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Trên Nam Cung Sơn, nhóm dòng chính quan chiến trợn mắt hốc mồm, thậm chí khó tin vào mắt mình.
-Tên này…
Trong đôi mắt đẹp của Cực Quang Tiên Đế hiện rõ vẻ chấn kinh.
Chấn kinh vì Vân Phi Dương có thể trong thời gian cực ngắn chém vỡ bội kiếm mười tên dòng chính Nam Cung gia, đồng thời quẹt rách y phục bọn họ.
Không đúng!
Bên trong sơn lâm, tên kia liên tiếp chiến thắng hai mươi Tiên thú của mình, chưa từng biểu hiện ra kiếm ý khủng bố như thế mà.
Chẳng lẽ nói lúc ấy không vận dụng toàn lực?
Không, Vân Phi Dương vận dụng toàn lực.Mà hắn không bạo phát kiếm ý vì dù kiếm ý có mạnh hơn nữa cũng vô pháp uy hϊế͙p͙ đến Tiên thú, cho nên không có phóng xuất ra.
Bây giờ đối mặt mười thiên tài tu luyện kiếm đạo, dưới sự bạo phát toàn diện của kiếm ý, có thể để bọn hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc.
Mười hậu bối thiên tài Nam Cung gia chịu kiếm ý quấy rối, bị chấn nhiếp hoàn toàn, cho đến khi kiếm khí đánh tới, không ai có thể làm ra được động tác gì.
Bàn về thực lực tổng hợp, Vân Phi Dương tuyệt đối không bằng mười thiên tài đối diện, dù sao trong đó còn có không ít đại vị Tiên Vương.
Nhưng xét trên kiếm đạo, kiếm ý, kiếm khí thì hắn có thể nghiền ép toàn diện.
-Nam Cung gia chủ.
Vân Phi Dương cười nói.
-Một kiếm này của ta, hẳn đã phân ra thắng bại rồi chứ.
Sắc mặt Nam Cung Thường Tư vô cùng khó coi nhưng vẫn khó khăn mở miệng.
-Kiếm đạo Vân thiếu hiệp vô cùng cường hãn, hậu bối thiên tài Nam Cung gia ta kém xa tít tắp.
Làm một tên cường giả cấp Tiên Đế, hắn chấn kinh vì một người trẻ tuổi lại có thể lĩnh ngộ kiếm đạo được cảnh giới cao như vậy, đồng thời hiểu rõ, nếu như đối phương trong lúc ra kiếm có sát tâm, mười dòng chính nhà mình sớm đã mất mạng.
Trận luận bàn này đã bại.
Bị bại tâm phục khẩu phục, bại không còn cách phản bác.
-Xoát!
Vân Phi Dương thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nói:
-Căn cứ ước định lúc trước, còn mời Nam Cung gia chủ cho phép ta và thê tử đi tế bái nhạc phụ, nhạc mẫu.
Nam Cung Thường Tư không nói, quay người rời đi.
Thân là gia chủ một cổ gia tộc, một khi đã đáp ứng ước định, chắc chắn sẽ không lỡ hẹn.
Mười hậu bối thiên tài Nam Cung gia cũng ảm đạm rời đi, một khắc này, lòng tự trọng của dòng chính Nam Cung gia vỡ vụn theo bội kiếm.
Vân Phi Dương tung một kiếm chém vỡ bội kiếm mười thiên tài để Nam Cung gia có chơi có chịu.
Chỉ là, sau khi bọn người Nam Cung Thường Tư rời đi, hắn vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi hơi có vẻ tái nhợt.
Tuy một kiếm vừa rồi rất ngưu bức nhưng đã hao phí tất cả năng lượng bên trong tiên hạch của hắn.
-Chàng làm sao?
Cực Quang Tiên Đế phát giác được tia không ổn.
Vân Phi Dương đè ép huyết dịch sôi trào bên trong thân thể, yếu ớt nói.
-Không có, không có việc gì.
Vừa mới dứt lời, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, người lung lay sắp ngã.
-Xoát!
Cực Quang Tiên Đế vội vàng chạy tới đỡ hắn, tay ngọc đặt lên lên mạch đập, quan sát một phen thìphát hiện kinh mạch bên trong thân thể tên này bị hao tổn nghiêm trọng.
Làm một Tiên Đế, trong nháy mắt phán đoán ra, đây là vì dùng sức quá mạnh tạo thành.
-Quá làm loạn..
Cực Quang Tiên Đế ôm Vân Phi Dương, trở về bên trong xe.
Không biết qua bao lâu.
Vân Phi Dương tỉnh lại từ trong hôn mê, vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường mềm mại.
Theo bản năng nội thị bên trong thân thể, phát hiện kinh mạch lúc trước bị hao tổn vì bạo phát kiếm ý quá độ đã triệt để khôi phục.
-Kỳ quái.
Vân Phi Dương khó hiểu.
-Làm sao khôi phục?
Kinh mạch khôi phục, nhưng thân thể rất suy yếu, hắn không cách nào đứng dậy, chỉ có thể hơi xê dịch đầu, dò xét bây giờ mình ở chỗ nào.
Đây là một phòng trúc, có một cái giường, một cái bàn và chút ít đồ dùng trong nhà, nhìn qua rất đơn sơ, mà bên trong gian phòng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, để Vân Phi Dương phán đoán Cực Quang Tiên Đế đã tới đây.
-Két.
Vào lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Nam Cung Mạc Thương mặc một bộ áo tím từ bên ngoài đi vào, nữ nhân này tóc dài xõa vai, chân trần, trong lười biếng bộc lộ ra nét cao quý.
Nếu không biết nàng là Tiên Đế một phương, Vân Phi Dương có thể sẽ cho rằng đây là một tiên nữ ẩn cư sơn lâm.
Cực Quang Tiên Đế đi tới, nhìn thấy Vân Phi Dương trợn tròn mắt, xinh đẹp cười nói:
-Chàng tỉnh rồi?
Vân Phi Dương nói:
-Đây là đâu?
Cực Quang Tiên Đế đi tới, ngồi cạnh giường, đáp:
-Nhà ở khi ta còn bé.
-A.
Vân Phi Dương ứng một tiếng.
Cực Quang Tiên Đế nhẹ nhàng vươn tay, sờ gương mặt hắn, âm u nói:
-Ngày hôm qua liều lĩnh bạo phát, không sợ vẫn lạc?
Vân Phi Dương cười nói:
-Vì nàng, vẫn lạc lại có sợ gì.
Cơ hội tốt bao nhiêu.
Phải nắm chắc cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Cực Quang Tiên Đế nói.
-Mặc dù biết chàng đều vì Đức Thổ Hạch, nhưng ta vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
-Ách.
Vân Phi Dương cứng ngắc.
Hóa ra nữ nhân này biết mình toàn lực bạo phát giúp nàng thắng được cơ hội tế bái mẫu thân là vì Đức Thổ hạch.
-Tuy thương thế của chàng đã ổn định.
Cực Quang Tiên Đế nói.
-Nhưng ít ra cần tĩnh tu mấy ngày mới triệt để khôi phục.
-Ừm.
Vân Phi Dương cũng rõ ràng tình trạng của mình.
Hai ngày sau.
Thân thể suy yếu của Vân Phi Dương có chút khôi phục, có thể xuống giường hành động.
Khi hắn đi ra phòng trúc, nhìn thấy xung quanh là một mảnh rừng trúc, nơi xa có dòng suối nhỏ, tĩnh mịch ưu nhã như thế ngoại đào nguyên.
Cực Quang Tiên Đế đi tới, cười nói:
-Nơi này thế nào?
-Không tệ.
Vân Phi Dương cười nói.
-Khó trách dưỡng dục ra được tuyệt thế mỹ nữ như nàng.
-Miệng lưỡi trơn tru.
Cực Quang Tiên Đế lườm hắn một cái.
Vân Phi Dương hít sâu một hơi.
-Trong không khí ẩn chứa thiên địa thuộc tính và Đạo Ý rất nồng nặc, hoàn toàn không kém gì đại vị Vương Thành.
Cực Quang Tiên Đế nói:
-Nơi này chỉ là bên ngoài Nam Cung Sơn, thiên địa thuộc tính cùng Đạo Ý trong ngọn núi chính còn mạnh hơn nhiều.
-Chậc chậc.
Vân Phi Dương cảm khái.
-Nam Cung gia đời đời ở lại đây, khó trách sẽ có mười cường giả cấp Tiên Đế.
-Đúng rồi.
Hắn uyển chuyển đổi đề tài.
-Vì sao Nam Cung gia muốn đuổi nàng ra vậy?
Cực Quang Tiên Đế thu liễm nụ cười, lắc lắc đầu nói:
-Có một số việc phát sinh quá lâu, ta đã quên.
-Tốt.Người ta không nói, Vân Phi Dương cũng không hỏi nhiều.
Sau đó, hắn có được thời gian hiếm hoi xem nhẹ tu luyện, cũng không cân nhắc bất cứ chuyện gì, đưa thân vào giữa rừng trúc yên tĩnh dưỡng thương thật tốt.
Cực Quang Tiên Đế thì một mực bồi tiếp hắn.
Hai người khi thì dạo bước giữa rừng trúc, khi thì trèo lên lên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, ngày qua ngày rất tiêu sái.
Sau năm ngày.
Thương thế Vân Phi Dương khỏi hẳn.
Cực Quang Tiên Đế nói:
-Theo ta cùng đi tế bái cha mẹ.
-Được.
Vân Phi Dương nói.
Hai người rời khỏi rừng trúc, đi trên đường núi uốn lượn khúc chiết, cho đến nửa canh giờ sau mới đứng trước một đỉnh núi dốc đứng.
Trong đôi mắt đẹp Cực Quang Tiên Đế lộ ra ưu thương.
-Cha mẹ ta mai táng trên ngọn núi này.
-Đi thôi.
Vân Phi Dương chủ động đưa tay ra, kỳ quái là, Cực Quang Tiên Đế không có phản kháng, mặc cho hắn nắm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra thẹn thùng như con gái mới yêu.